Bát Gia Tái Thế

Chương 114: Tàn nhẫn



Phía sau ông ta, một người đàn ông cao lớn thân thể cường tráng khoảng hơn hai mươi tuổi cùng ông ta bước vào, khí thế oai hùng.

Thấy có người đến.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía đó.

Diệp Thế Long!

Ông ta thực sự đã đến đây!

Trong lòng mọi người run rẩy.

Ai cũng biết rằng Diệp Thế Long không phải là người tốt!

Trong toàn bộ tập đoàn Thiên Dương, ngoại trừ Trương Thiên Dương, ai có thể trị được ông ta?

Không có ai cả!

Người này hành động dứt khoát và tàn nhẫn, chuyên phụ trách những chuyện có một số khía cạnh đen tối của tập đoàn bất động sản Thiên Dương.

"Bố!"

Nhìn thấy Diệp Thế Long, lúc này, Diệp Phàm giống như đã nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng hét lớn: "Cứu con bố ơi! Cứu con với!"

"Tiểu Phàm!"

Diệp Thế Long bước vào đại sảnh, ông ta chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng ở đó.

Bạn bè của con trai ông ta, quỳ dưới đất thành hàng.

Còn con trai ruột của ông ta.

Lại bị một người đàn ông mặc quần áo xộc xệch giẫm lên, hai tay đã biến dạng!

Cho dù là người ngoài ngành y, ông ta cũng có thể thấy rõ cánh tay đó đã bị gãy!

Hơn nữa…

Chắc chắn là xương cốt đã vỡ nát tan tành!

Khoảnh khắc này, sắc mặt Diệp Thế Long lập tức trở nên sa sầm.

Hồ Minh Đào đã nhắn tin cho ông ta, nói với ông ta rằng Diệp Phàm xảy ra chuyện rồi, sau đó gửi kèm một dòng địa chỉ!

Trên tin nhắn, viết hai chữ “nhanh lên!”

Ông ta biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Tưởng Diệp Phàm đã chọc phải một nhân vật lớn nào đó, gặp chuyện phiền phức.

Nhưng không ngờ…

Mọi chuyện lại như thế này!

Sắc mặt ông ta u ám cùng cực, liếc mắt nhìn Trần Đức.

Quay người lại nói với người đàn ông phía sau ba chữ: "Phế hắn đi!"

Từ trước đến nay, Diệp Thế Long luôn là một người hung ác.

Phong cách hành sự của ông ta, chỉ cần hai từ.

Tàn nhẫn!

Đối mặt với Trần Đức, ông ta còn không có hứng thú muốn biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết người của nhà họ Diệp, con trai của ông ta Diệp Phàm, hiện tại đang bị kẻ khác đạp dưới chân!

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều nín thở, Diệp Thế Long có thân phận cao quý, ngày thường bọn không thể nào nhìn thấy ông ta.

Lúc này, không dễ dàng gì mới gặp được, nhưng ông ta lại đưa đến cho bọn họ một cảm giác rùng rợn!

Khí thế trên người ông ta quá mạnh mẽ, như thể ông ta là nhân vật chính ở đây, mỗi một động tác đều thu hút sự chú ý của mọi người!

Cuối cùng Đồng Lâm, Khương Sơ Nhiên, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải, Cao Lâm và những người khác cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Diệp Thế Long, bọn họ đang định đứng dậy thì…

“Ai cho các người đứng dậy?”, ai ngờ lúc bọn họ vừa mới chuẩn bị đứng lên thì giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thế Long đột nhiên vang lên: “Quỳ xuống!

Rụp!

Tất cả mọi người.

Lại quỳ xuống lần nữa!

Bọn họ không hiểu tại sao, nhưng không ai dám hỏi!

“Hừ, một lũ rác rưởi”, Diệp Thế Long hừ lạnh, nhiều người như vậy cũng không bảo vệ con trai ông ta thì có tư cách gì để đứng chứ?

Lúc này.

Người đàn ông đứng sau Diệp Thế Long vừa nhận được mệnh lệnh đã rút dao găm ra.

Con dao găm rất ngắn, hình chữ “S”, có một rãnh máu đỏ ở giữa, sáng đến chói mắt.

Quan trọng nhất là trên mặt sau của con dao găm còn có một mũi ngạnh!

Loại dao găm này đâm vào cơ thể người có thể tạo thành một vết thương, khi nó rút ra khỏi cơ thể người lại có thể tạo thêm một vết thương khác!

“Nhớ kỹ, tay chân của hắn đều phải gãy!”, Diệp Thế Long thấy tên đó đang chuẩn bị hành động, lại bổ sung thêm: “Từ Biên Hoang trở về, mày chưa từng thấy máu đúng không? Lần này, mày có thể thoải mái ra tay”.

"Yên tâm, tôi sẽ khiến ông hài lòng”.

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo ghi lê đen, trên cánh tay có hình xăm một con chim ưng đang dang rộng hai cánh, khi cơ bắp cuồn cuộn kia chuyển động, hình chim ưng đó tựa như đang vỗ cánh bay.

Ngay cả khi hiện tại hắn không hề làm gì cả, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự quyết liệt phát ra!

Người này chắc chắn không tầm thường!

"Đợi đã!"

Lúc này Miêu Tiểu Thanh không đứng im được nữa, cô ta biết sắp có chuyện rồi, bất giác chạy đến bên cạnh Trần Đức, chắn trước người anh:

"Không ai được phép làm anh ấy bị thương, muốn đánh anh ấy thì phải bước qua xác tôi trước đã!"

Miêu Triều Hải sững sờ, muốn xông lên đứng chặn trước mặt con gái, nhưng hai chân ông ta đã mềm nhũn không ngừng run rẩy, hoàn toàn mất kiểm soát!

"Ha…"

Người đàn ông có hình xăm cười nhạo, dùng lưỡi liếm lưỡi dao:

"Cô gái nhỏ, trong mắt Phi Ưng này, không hề phân biệt nam nữ. Nhất định đừng ngây thơ cho rằng cô là phụ nữ, tôi sẽ không ra tay”.

Phi Ưng từng bước từng bước đi về phía Miêu Tiểu Thanh, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Đến tận bây giờ, hắn chưa từng nhìn thẳng mặt Trần Đức, bởi vì một người sắp chết cũng chỉ có giây phút lìa đời mới xứng để hắn nhìn chính diện!

Trở về từ Biên Hoang.

Hắn đã rất kiềm chế.

Bởi vì nơi này không cho phép tùy tiện gây thương tích và giết người.

Con dao của hắn đã rất lâu rồi không được uống máu.

Vào lúc này, trong lòng Phi Ưng cực kỳ hưng phấn, khát máu và tàn nhẫn!

Miễn là hắn cầm được con dao găm, gì mà đàn ông? Phụ nữ? Trong mắt hắn, bọn họ không phải người, mà là con mồi!

Sau vài bước, hắn đã đi đến trước mặt Miêu Tiểu Thanh.

Miêu Tiểu Thanh rất sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô ta đối diện với loại người này, cả người lại bắt đầu run cầm cập, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Tuy nhiên, cô ta không lùi bước.

"Cô gái nhỏ, đợi lát nữa cô sẽ biết đứng chắn trước mắt tôi là quyết định ngu ngốc đến nhường nào!"

Giọng nói của Phi Ưng hơi khàn, hắn nở nụ cười khát máu, tàn nhẫn giơ con dao găm trong tay lên!

"Xoẹt!"

Trong phút chốc, ánh dao lóe lên, mũi dao đâm thẳng về phía cánh tay của Miêu Tiểu Thanh!

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Miêu Tiểu Thanh vô thức nhắm mắt lại.

Trong mắt Phi Ưng càng ngày càng khát máu hơn, lóe lên tia hứng thú.

Đã lâu rồi hắn chưa thấy máu.

Nên bây giờ cực kỳ thèm khát!

Chỉ là...

Giây tiếp theo…

Sắc mặt Phi Ưng đột nhiên đanh lại.

Cánh tay đang giơ lên của hắn, vẫn còn cách Miêu Tiểu Thanh 10cm, đột nhiên dừng lại.