Bát Gia Tái Thế

Chương 116: Giết người



Bắt đầu từ ngày trở thành lính đánh thuê, hắn đã nghĩ trước một vạn cách chết.

Sáu năm nay, hắn vẫn luôn rèn luyện, một khắc cũng không dám buông lỏng, vì để có một ngày bi kịch không tiếp diễn nữa.

Bây giờ,

Diệp Thế Long ra cái giá mười triệu!

Hắn quyết định thử.

Cố nhẫn chịu cơn đau trên vai, tay trái hắn lấy ra một con dao găm chuẩn bị ra tay.

Diệp Thế Long bật cười.

Chó, chính là chó.

Chó luôn ăn shit!

Chỉ cần cho hắn một chút ngon ngọt, hắn có thể bán mạng.

“Mày sắp chết rồi”.

Đúng lúc Phi Ưng chuẩn bị ra tay, Trần Đức từ từ nói: “Tao biết mày không sợ chết, nhưng…”

“Mày đã từng trải nghiệm cảm giác tận mắt chứng kiến mình chết chưa?”

Lời vừa được nói ra.

Cả người Phi Ưng run lên.

Lúc này, hắn mới chú ý đến vai của hắn vẫn đang chảy máu!

Con dao găm đó cắm trên bả vai, vẫn chưa rút ra.

Theo kinh nghiệm của hắn, máu sẽ không chảy quá nhiều.

Nhưng vai của hắn vẫn đang chảy máu, vẫn đang chảy, vốn không ngừng lại!

Giống như vòi nước bị hỏng, không thể vặn chặt.

Lập tức.

Trong lòng hắn xuất hiện nỗi sợ hãi.

Đúng.

Hắn không sợ chết.

Nhưng, hắn sợ chết một cách từ từ!

Càng huống hồ bây giờ hắn thực sự cảm giác được quá trình của cái chết!

Vết thương không đau, nhưng hắn có thể cảm thấy được, sinh mạng đang trôi đi!

Đây là một cảm giác rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến da đầu hắn tê dại, ngẩn người tại chỗ, con ngươi run lên.

“Bây giờ chỉ có tao có thể cứu mày”.

Trần Đức hiện tại thông thạo hiểu biết y học.

Y học có thể cứu người.

Cũng có thể giết người.

Nhát đao mà anh vừa đâm ra, nhìn có vẻ tùy ý, trên thực tế là đâm trúng vào huyệt vị.

Nếu anh không ra tay, Phi Ưng sẽ nhìn bản thân chảy hết giọt máu cuối cùng, chết trong nỗi sợ vô tận.

“Nào, phế người tên Diệp Phàm này đi, tao có thể suy nghĩ giúp mày…”, Trần Đức nói rất thản nhiên.

Nhưng chính lời nói thản nhiên này.

Khiến da đầu người ta tê dại.

Phế Diệp Phàm.

Phế con trai của Diệp Thế Long!

Hắn…

Hắn thực sự điên rồi sao?

Một khi Diệp Phàm có bất trắc, Diệp Thế Long tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

Trong cả đại sảnh chỉ có Miêu Tiểu Thanh không nói gì.

Một là lần đầu tiên cô ta trải qua chuyện như này, cũng hơi ngây người.

Hai là tất cả đều do Diệp Phàm dẫn đầu khơi mào, nếu không phải Trần Đức có bản lĩnh, người nằm dưới đất bây giờ chính là anh.

Huống hồ.

Câu nói đầu tiên của Diệp Thế Long là muốn phế anh!

Lúc này, anh lựa chọn Diệp Phàm là rất bình thường, rất bình thường.

Điều duy nhất cô ta lo lắng là sẽ có người báo cảnh sát.

Điều này, rõ ràng là Miêu Tiểu Thanh đã lo lắng thừa rồi, xét tình hình hiện tại, hình như không có ai gọi điện cho cảnh sát.

Chuyện của Diệp Thế Long, ở đây không ai dám quản.

Còn bản thân Diệp Thế Long ỷ thế ức hiếp người, càng sẽ không báo cảnh sát, đối với ông ta, báo cảnh sát thì sự việc sẽ càng thêm phức tạp.

Ông ta xử lý bằng thủ đoạn của mình, hiệu quả càng cao, càng dễ dàng đạt đến hiệu quả mà ông ta muốn!

Trần Đức chắc chắn điểm này, cho nên đêm nay mới phóng túng như vậy, lần đầu tiên thể hiện ra tính cách thực sự của mình.

“Nhóc con, nếu mày dám phế con trai của tao, lên trời xuống đất, không ai cứu được mày đâu!”

Diệp Thế Long gằn thấp giọng, uy hiếp Trần Đức.

Nhưng.

Trần Đức vốn không quan tâm đến ông ta.

Mà nhìn chằm chằm Phi Ưng.

Phi Ưng cầm con dao găm.

Bước từng bước về phía trước.

Trần Đức buông chân khỏi người Diệp Phàm.

Anh biết rõ Phi Ưng sẽ lựa chọn thế nào.

Trên thực tế, Phi Ưng cũng không làm anh thất vọng.

Dần dần, hắn ngồi xổm xuống, con dao găm sắc nhọn trong tay bắt đầu lại gần Diệp Phàm.

“Không, đừng, chú Ưng!”

“Phập!!!”

Phi Ưng như không nghe thấy, dao găm đâm vào một cánh tay khác của Diệp Phàm.

Máu chảy điên cuồng.

Sau đó nhanh chóng rút ra.

Đâm vào chân của hắn ta.

“Phập!”

“Phập!”

Chưa đến mười giây.

Hai chân và cánh tay hoàn chỉnh còn lại của Diệp Phàm hoàn toàn bị phế!

Gân tay gân chân bị Phi Ưng cắt đứt!

Hắn như xe nhẹ quen đường, động tác thuần thục, rất rõ ràng, hắn từng làm không ít việc như này.

Diệp Phàm lớn tiếng kêu thảm, vô cùng thê lương, gân xanh nổi lên, sắp ngất đi, Trần Đức dùng chân đá nhẹ hắn ta một cái, hắn ta liền trở nên vô cùng tỉnh táo.

Cảm nhận một cách hoàn hảo nỗi đau trên người!

“Giết người rồi!”

“A! Giết người rồi!”

Phút chốc.

Trong đại sảnh nhà hàng, cuối cùng những người đến tham gia yến tiệc không kiềm chế được cảm xúc, bắt đầu kêu lớn.

Bọn họ đã lúc nào nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như này!

Mặt sàn của nhà hàng nhuốm máu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Lúc này, trong mắt bọn họ, Trần Đức chính là ma quỷ, ma vương.

Trước đó bọn họ cho rằng sự việc không liên quan đến mình, bàng quan ngoài cuộc, cuối cùng biết sợ hãi và hoảng hốt.

Trong nhà hàng lập tức hỗn loạn.

Không ở lại được nữa.

Bọn họ không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa!

Bọn họ muốn rời khỏi.

Nhưng.

Bên ngoài cửa lớn nhà hàng.

Mười mấy người đã ngăn cản toàn bộ bọn họ.

Những người này là do Diệp Thế Long đưa tới!

Bất luận đi đâu, bọn họ quen đưa theo vệ sĩ.

Huống hồ lần này là con trai xảy ra chuyện, để đề phòng để lộ thông tin, bọn họ đã dặn trước, trước khi sự việc kết thúc, không được để bất kỳ ai rời khỏi.

Bọn họ lập tức chặn đường tất cả mọi người.

Diệp Thế Long cũng không ngăn.

Lúc này, ông ta đâu có tâm trạng đi ngăn những việc này?

Con trai của ông ta đã trở thành phế vật hoàn toàn!

Tiếng kêu thảm thiết của Diệp Phàm khiến cả người ông ta cũng phải run lên, tức giận đến cùng cực.