Bát Gia Tái Thế

Chương 133: Bái sư học nghệ



Mấy năm nay quả thật sống vô ích rồi.

Không cần phải nói, hôm nay có thể nhìn thấy thủ pháp như thế, ông ta xem như không uổng một kiếp.

Một châm cuối cùng hạ xuống, Trần Đức vỗ vỗ cánh tay Trương Thiên Dương: “Có cảm giác gì không?”

Trương Thiên Dương lắc đầu: “Không có!”

“Ừm, thuốc tê đã có hiệu quả rồi, ông ngủ một giấc trước đi!”

Cảnh tượng kế tiếp có hơi máu tanh, Trần Đức lo lắng Trương Thiên Dương không thể chấp nhận được, nên đợi đến khi ông ta nhắm mắt, anh mới bắt đầu ra tay.

Trần Đức lấy dao giải phẫu bên cạnh, rạch lên mười ngón tay của Trương Thiên Dương, máu tươi lập tức tuôn ra.

“Cậu Trần đang làm gì vậy?”, Hồng Trung Hà cảm thấy rất khó hiểu, ông ta không cách nào lý giải được. Bởi lẽ Trung y là Trung y, mà Tây y là Tây y, ông ta chưa từng thấy có người sử dụng ngân châm và dao giải phẫu cùng một lúc như vậy, lại càng chưa thấy cách phẫu thuật trên đầu ngón tay kiểu này.

“Bệnh của Trương Thiên Dương là do cổ độc, một loại kỳ cổ xuất phát từ Tây Vực, một khi con sâu độc này gieo vào cơ thể, thì dù nó có tồn tại trong người, khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không cách nào phát hiện được”.

Trần Đức dùng một tay ấn xuống cơ thể Trương Thiên Dương, tay còn lại tiếp tục lấy ra ngân châm, bắt đầu từ vị trí ấn xuống đâm vào.

Lúc ban đầu, Hồng Trung Hà còn có chút mơ hồ, nhưng sau vài giây, đôi mắt già nua bỗng trợn trừng lên.

Ở vị trí Trần Đức ấn xuống và đâm ngân châm vào, da thịt Trương Thiên Dương không ngừng gồ lên, cứ như là có côn trùng bên dưới đang bắt đầu chuyển động, trông vô cùng quái đản.

Không chỉ ở bụng, hai chân cùng ngực Trương Thiên Dương cũng xuất hiện hiện tượng như vậy, hơn nữa còn rất dày đặc, thoạt nhìn có rất nhiều côn trùng.

Chúng bắt đầu di chuyển từ bốn phía, nhưng khi đụng phải ngân châm lại tựa như gặp rắn rết, vội lui về sau.

Lúc này, Trần Đức ngừng động tác trên tay, lấy từ trong hòm thuốc ra một cái bình nhỏ.

“Trong đây chứa ô đầu Tây Vực, đoạn trường thảo, hạt mã tiền,… đủ các loại kịch độc pha trộn tạo thành một loại nọc độc”.

Trần Đức đổ nọc độc lên những ngón tay Trương Thiên Dương: “Những thứ này là kịch độc đối với con người, nhưng chúng lại rất ưa thích!”

Quả nhiên, Trần Đức vừa dứt lời, thứ đang di chuyển dưới da thịt Trương Thiên Dương bắt đầu vọt tới cánh tay ông ta.

Trong phút chốc, cả cánh tay ông ta đều phồng lên.

Hồng Trung Hà tròn mắt nhìn.

Đây là lần đầu tiên ông ta chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Không phải ông ta chưa từng gặp cổ độc, chúng tựa như ký sinh trùng trong cơ thể người, có điều độc hơn so với ký sinh trùng mà thôi. Mấy năm trước, ông ta từng hợp tác với một số bác sĩ điều trị khỏi một ca.

Tuy nhiên, cổ độc trong cơ thể người nọ chỉ có một con.

Mặc dù chỉ một con nhưng đã khiến người kia chết đi sống lại, vậy mà hiện tại, cả cánh tay Trương Thiên Dương gần như phồng hết lên, nếu đúng như Trần Đức nói, có thể tưởng tượng bên trong có bao nhiêu sâu độc.

Cùng với đó, ông ta cũng hiểu ra vì sao Trần Đức lại sử dụng nhiều thuốc tê như vậy. Với số lượng côn trùng đó, nếu chúng cùng chuyển động trong một cánh tay thì loại đau đớn này… người thường khó mà tưởng tượng nổi.

So với sự kinh sợ của Hồng Trung Hà, Trần Đức bình tĩnh một cách lạ thường, dường như anh đã sớm đoán được, thuần thục dùng ngân châm tiếp tục đâm vào cánh tay Trương Thiên Dương.

Lúc này, anh không đâm vào huyệt vị mà trực tiếp đâm vào da thịt, không nhìn ra một quy luật nào cả.

Cảnh tượng kế tiếp khiến người ta không khỏi khiếp sợ.

Từ vết thương trên ngón tay Trương Thiên Dương, từng con sâu nhỏ bò ra, đám côn trùng này cực nhỏ, không biết có bao nhiêu, tụ chung cùng một chỗ, kích cỡ bằng với con kiến.

Lít nha lít nhít, từng con một ló đầu ra ngoài chưa đến ba giây liền chết.

Sau ba phút, cánh tay Trương Thiên Dương đã khôi phục lại bình thường.

Tuy nhiên, Trần Đức vẫn chưa kết thúc. Anh lấy ra cây ngân châm dài nhất, đâm vào nách Trương Thiên Dương, kế đó, dùng dao giải phẫu rạch ra một đường nhỏ. Hồng Trung Hà thấy rõ cây ngân châm kia đâm trúng một con sâu độc.

So với những con trước, con sâu độc này lớn hơn rất nhiều.

“Đây là trùng mẹ!”, Trần Đức rút ngân châm cùng mẫu trùng ra: “Loại cổ độc này được xưng là Tây Xà trùng, không tính là độc, nhưng có rất ít người nuôi dưỡng được nó. Sau khi mẫu trùng tiến vào cơ thể người sẽ bắt đầu đẻ trứng, sinh sôi nảy nở. Lúc ban đầu, độc tính sẽ không hiện ra, thông thường một hai năm gì đó mới xuất hiện bệnh trạng”.

Năm đó, Sửu gia dùng thủ pháp đặc biệt mới có thể ức chế trùng mẹ, giúp Trương Thiên Dương sống thêm hai năm.

Đến hôm nay, Trần Đức mới hoàn toàn trị tận gốc.

Hồng Trung Hà được dịp mở mang tầm mắt, ông ta đã từng chứng kiến những ca giải phẫu cực kỳ phức tạp, có khi một đến hai ngày mới hoàn thành.

So với đó, Trần Đức xử lý rất đơn giản.

Nhưng, chính vì đơn giản, mới khiến Hồng Trung Hà bị thuyết phục.

Giải phẫu làm phức tạp rất dễ, nhưng muốn đơn giản hóa lại cực kỳ khó khăn. Khoan nói đến học thức cùng y thuật mà Trần Đức thể hiện, chỉ riêng thủ pháp sử dụng ngân châm điêu luyện của anh cũng đủ khiến thế nhân phải khiếp sợ.

Y thuật của người thanh niên này chắc chắn vượt trên Hồng Trung Hà.

Những người trạc tuổi anh e là hiện tại vẫn chỉ mới là thực tập sinh mà thôi!

Hồng Trung Hà thật sự không đoán được rốt cuộc Trần Đức có bao nhiêu thiên phú về y học.

Khó trách…

Khó trách Trương Thiên Dương lại gọi người này là Hoang gia, còn tỏ thái độ cực kỳ cung kính với cậu ta.

“Cậu Trần!”

Đột nhiên, Hồng Trung Hà quỳ xuống: “Cậu Trần, xin cậu hãy nhận tôi làm đồ đệ”.

Hồng Trung Hà cả đời làm nghề y, mặc dù hiện tại Trần Đức không thể hiện nhiều, nhưng ông ta vẫn nhận ra anh có bao nhiêu lợi hại.

Nếu ông ta có thể học được y thuật bậc này, chắc chắn sẽ tiến thêm một bước.

“Bác sĩ Hồng, ông mau đứng lên”, Trần Đức dùng sức đỡ Hồng Trung Hà dậy: “Ông quỳ gối trước mặt tôi khác nào làm tôi tổn thọ”.

“Bái sư thì thôi đi, sau này, nếu có vấn đề gì về y học, ông có thể tìm tôi, tôi sẽ giải đáp giúp, cần gì tôi đều hỗ trợ”.

“Cậu Trần chớ nghĩ nhiều, y thuật không phân già trẻ, ai tinh thông hơn, người đó là tiền bối. Cậu Trần nhận một lạy của tôi chắc chắn không giảm thọ”.

Trần Đức không nhận đồ đệ khiến Hồng Trung Hà có hơi thất vọng, tuy nhiên, ông ta cũng biết, muốn trở thành đồ đệ cao nhân nào có dễ như vậy?

Ông ta cũng không nóng lòng, ngày sau vẫn còn rất nhiều cơ hội.