Bát Gia Tái Thế

Chương 139: Lươn lẹo



Còn Trần Đức và Tống Ngữ Yên thì lên đường về nhà.

Chẳng mấy chốc đã sắp trở lại biệt thự.

Vừa bước vào cửa đã thấy Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, cùng lúc đó, trong nhà cũng có thêm một người đàn ông mặc áo dài màu xám, trời thì nóng mà ông ta còn mặc bộ đồ đó, rồi đội mũ, ngồi giữa nhà.

Tống Thiên Hổ đang mặt mày kính cẩn tự mình rót nước cho ông ta! Mà Tống Thiên Long cũng đứng bên cạnh. Cả đại sảnh chỉ có mình ông ta là ngồi trên sô pha!

Tống Ngữ Yên lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nói: "Mấy người còn chưa chuẩn bị đi à?"

Khi giọng nói lạnh lùng của cô ấy vang lên thì người đàn ông mặc áo dài màu xám đó mới ngẩng đầu lên, ông ta không ngẩng còn đỡ, vừa ngẩng đã khiến người ta giật mình vì khuôn mặt của người này thật sự rất đáng sợ. Má trái của ông ta hoàn toàn bị lõm xuống! Trông như bị ai đó đào đi một miếng thịt, có thể nhìn thấy cả xương cốt dưới da!

Ngay cả mắt trái cũng biến mất, mà má phải lại lành lặn không bị gì.

Ông ta là một ông lão khoảng 60 tuổi, chỉ với gương mặt như vậy và cái cảm giác âm u, lạnh lẽo trên người cũng đủ khiến cho người ta sợ hãi.

Song, có một điều kỳ lạ là nếu đã nhìn một lần, lại khiến người ta muốn nhìn lần thứ hai! Cảm giác cực kỳ mâu thuẫn!

Tống Ngữ Yên hoảng sợ, rồi nhanh chóng nhận ra người này:

"Đại sư Hồ, ông muốn nhúng tay vào chuyện của nhà chúng tôi ư?"

"Đúng vậy, nể mặt mẹ Tống Thiên Long, Hồ Thái Huyền tôi cũng không thích mắc nợ ai".

"Món nợ này thiếu 20 năm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội trả, nên tôi không muốn từ bỏ".

Tống Ngữ Yên hít sâu một hơi, đáy mắt lại càng trở nên lạnh lẽo, bố vừa qua đời, hai bác đã sốt ruột như vậy, ngay cả Hồ Thái Huyền cũng mời tới. Ông ta mà đến thì cô ấy quả thật không nắm chắc có thể thoát được chuyện hôm nay.

Vì... ông ta cũng không phải người thường!

Thân phận của Hồ Thái Huyền cực kỳ đặc biệt, chưa nói đến nhà họ Hồ đằng sau lưng ông ta là một thế lực đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tỷ phú ở thành phố Tần. Hơn nữa, bản thân ông ta cũng rất đặc biệt.

Ông ta tôn sùng võ thuật! Và cũng có thành tựu rất lớn trên con đường đó.

Hồ Thái Huyền từng đánh một trận với Vương Thông - vệ sĩ của Trương Tử Đằng, ông ta chỉ dùng một chưởng đã đánh Vương Thông - người đang ở đỉnh cao võ thuật ngất xỉu.

Phải biết rằng, Vương Thông chính là vệ sĩ do Trương Thiên Dương tự mình tìm! Thực lực của ông ta cực kỳ mạnh, một quyền có thể đánh chết một con heo! Và cũng cực kỳ nổi tiếng trong giới võ thuật!

Một người như thế lại không đỡ nổi một chiêu của Hồ Thái Huyền thì có thể hiểu ông ta phải mạnh đến nhường nào rồi đó. Giờ, hai người Tống Thiên Long mời ông ta đến, Tống Ngữ Yên quả thật có chút áp lực:

"Đại sư Hồ, ông đại diện cho nhà họ Hồ hay là tự bản thân ông?"

"Tôi nợ người ta, đương nhiên là tự mình trả, không liên quan gì đến nhà họ Hồ hết", Hồ Thái Huyền trầm giọng nói với vẻ hết sức chân thành: "Tôi không thích ra tay với phụ nữ, cô nhóc, hy vọng cô có thể tự mình hiểu lấy".

Cũng may, nếu không đại diện cho nhà họ Hồ thì chuyện này vẫn có thể giải quyết được.

Tống Ngữ Yên nhìn về phía Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ nói:

"Bác cả, bác hai, khi bố còn sống đã đối xử với hai người rất tốt, giờ xác của ông ấy còn chưa lạnh, hai người đã ép tôi nhường quyền, không thấy xấu hổ sao?"

"Ngữ Yên, hai bác cũng vì nhà họ Tống thôi, con còn trẻ, chưa nói đến chuyện các cổ đông có phục hay không, trong công ty có rất nhiều chuyện là con cũng không giải quyết được".

Tống Thiên Long cầm lấy hợp đồng nói: "Ký đi, con yên tâm, sau khi ký thì con vẫn là cô cả của nhà họ Tống".

"Ha ha..."

Trần Đức không khỏi cười khẩy.

Lời nói ấy của Tống Thiên Long có ma mới tin, chỉ với những điều khoản xét nét trên hợp đồng thôi thì một khi Tống Ngữ Yên ký tên, e rằng sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tống ngay. Lúc ấy, cô ấy cũng chẳng thể cãi lại hay còn con đường sống nào nữa.

Hiển nhiên, Tống Ngữ Yên cũng hiểu được điều đó, nếu đã cạch mặt nhau thì cô ấy cũng không khách sáo nữa:

"Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ, hai bác trở về đi, các người không thể lấy được những gì mà bố tôi để lại đâu!"

"Người đầu, tiễn khách!"

Tống Ngữ Yên vừa nói, bên ngoài đã có bốn người đàn ông bước vào! Họ đều là bốn vệ sĩ do Tống Thiên Vũ tỉ mỉ lựa chọn cho Tống Ngữ Yên.

Bốn người đó là kẻ tài ba trong giới võ thuật, cao 1m8, cơ thể vạm vỡ, mặt mày lộ vẻ tàn nhẫn, không phải dạng tầm thường.

Bọn họ đi đến trước mặt Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ, nói: "Thưa hai người, mời đi".

"Bốn hậu bối này, biết điều chút thì đừng xen vào chuyện này, mau từ chức về nhà đi", lúc này, hai người Tống Thiên Long còn chưa kịp nói gì, Hồ Thái Huyền đã mở miệng: "Đừng để tôi phải ra tay, không thì tự gánh lấy hậu quả đó".

"Ông cụ này, già rồi thì về nhà nghỉ dưỡng đi, tới đây khoác lác cái gì? Mời ông nhìn cho rõ, nơi này là nhà họ Tống", một vệ sĩ lạnh lùng nói.

"Nếu không muốn tự đi thì chúng tôi đành mời mấy người ra ngoài vậy!"

"Bốp!", anh ta vừa nói xong đã ra tay với đám vệ sĩ và luật sư do Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ dẫn đến.

Họ quả thật rất mạnh và phối hợp cực kỳ ăn ý.

Người do Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ dẫn đến đều giống như những con hổ giấy, chưa đến 15 phút đã bị quăng ra ngoài cửa!

"Giám đốc Long, giám đốc Hổ", người dẫn đầu lại mở miệng nói: "Hai người đều là nhân vật tai to mặt lớn, chắc cũng không hy vọng chúng tôi tự mình ra tay đâu nhỉ?"

"Đại sư Hồ...", sắc mặt Tống Thiên Long âm u, ngó Hồ Thái Huyền.

"Hậu bối bây giờ đúng là được nước làm tới", ánh mắt Hồ Thái Huyền lộ ra vẻ kiêu ngạo, đứng dậy nhìn bốn người.

"Nếu đã không biết điều, vậy Hồ Thái Huyền tôi sẽ thay bố mẹ dạy cho mấy người một bài học vậy!"