Bát Gia Tái Thế

Chương 142: So với bọn họ càng ác hơn



Thế nhưng bốn tay vệ sĩ của Hồ Thái Huyền lại bị Hàn Công Quyết đánh bại.

Hai người bất giác rùng mình.

Ánh mắt Tống Ngữ Yên cũng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Hàn Công Quyết còn mạnh hơn Hồ Thái Huyền, lại nói, dù là một người bình thường, cô ấy cũng có thể nhận ra rằng người này mạnh hơn Hồ Thái Huyền rất nhiều.

“Hồ Thái Huyền, ông nói không sai, làm người nên khiêm tốn một chút, nếu không sẽ chết rất thảm”.

Hàn Công Quyết bước đến trước người Hồ Thái Huyền, từ trên cao nhìn xuống, giơ chân giẫm lên cổ ông ta.

Trong mắt Hồ Thái Huyền tràn đầy sợ hãi, ông ta muốn phản khác thế nhưng lại phát hiện sức của Hàn Công Quyết quá lớn.

Chân hắn ta hệt như một tảng đá lớn đặt trên cổ ông ta, khiến ông ta không cách nào nhúc nhích được.

Bất giác, Hồ Thái Huyền cảm thấy khủng hoảng.

Chỉ tiếc, thứ cảm xúc sợ hãi này đã đến quá muộn.

Chân Hàn Công Quyết từ từ giẫm mạnh xuống, sức mạnh khổng lồ tựa như hồng thủy mãnh thú ào ào tuôn ra, khiến Hồ Thái Huyền ngạt thở, hai tay vung vẫy bắt lấy hắn ta.

Nhưng cuối cùng, ông ta dần lịm đi trong nỗi sợ cùng cự.

Hàn Công Quyết đã thẳng tay giết chết ông ta.

Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật lại không chút kiêng nể mà ra tay giết người.

Cứ như hắn ta vừa giết một con kiến chứ không phải con người.

“Việc này, việc này… này…”, Tống Thiên Hổ sững sờ, tuy ngoài mặt ông ta hung ác, nhưng đến hiện tại chỉ biết há hốc mồm mà nhìn.

Tống Thiên Long cũng không khá hơn, cả người ông ta run lẩy bẩy, môi khô nứt, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Ma quỷ!

Tên này chính là ma quỷ!

Ban ngày ban mặt, trước mặt nhiều người như vậy lại giết chết một người lợi hại như thầy Hồ…

Có khi nào bọn họ cũng chết ở đây không?

Lúc này, lưng hai người họ đã ướt sũng.

Tim đập thình thịch!

Hai người đứng chết trân tại chỗ như bị đóng cọc, không dám nhúc nhích lấy một cái.

Tống Ngữ Yên cũng rất căng thẳng, tuy nhiên, cô ấy đã từng đối mặt với cái chết, một đêm kia, cô ấy đã chết rồi, thế nên hiện tại cũng không có quá nhiều bối rối.

Tại hiện trường, chỉ có Trần Đức là vẫn giữ thái độ như cũ, sắc mặt anh không hề thay đổi, ánh mắt vẫn hờ hững trước sau như một, không để tâm đếm bất kỳ điều gì, dường như không có thứ gì khiến anh quan tâm.

Dù trước mắt có người vừa bị giết chết.

Hàn Công Quyết cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của hắn ta, rốt cuộc hai người họ cũng không chịu nổi loại áp lực khủng bố này, hốt hoảng quỳ sụp xuống.

“Cậu Hàn, xin lỗi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên ép buộc Ngữ Yên!”, Tống Thiên Long run rẩy nói.

“Cậu… cậu… cậu Hàn… tôi… tôi sai rồi!”, Tống Thiên Hổ trước đó ngang ngược, giờ ngay cả một câu cũng không nói được trọn vẹn.

Hai người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi quỳ trước mặt một kẻ nhỏ hơn mình, thiếu điều dập đầu với hắn ta.

“Các người cứ quỳ ở đó đi, ngoan ngoãn một chút, tôi tới đây không phải tìm các người!”, Hàn Công Quyết lên tiếng, hắn ta cũng không biết người nhà họ Tống sẽ đến vào hôm nay, tất cả cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Dù Tống Ngữ Yên đã bị nhà họ Hàn vứt bỏ, nhưng không phải loại như Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ hay Hồ Thái Huyền có thể khi nhục.

Xử lý bọn họ chỉ là tiện tay!

“Tống Ngữ Yên…”, Hàn Công Quyết nhìn sang Tống Ngữ Yên.

Tỗng Ngữ Yên yên vị trên sofa, đôi chân thon dài trắng như bạch ngọc luôn khiến người ta phải chú ý, gương mặt lạnh lùng hờ hững không vì có người chết mà lộ vẻ bối rối: “Anh tới tìm tôi?”

“Đúng!”

Hàn Công Quyết nói: “Cậu chủ của tôi còn đang chờ bên ngoài, cho cô một phút, đem tất cả giấy tờ bất động sản và các tài liệu kinh doanh của nhà họ Tống ra đây!”

“Gì chứ?”

Trong mắt Tống Ngữ Yên lóe lên sự tức giận, theo như di ngôn của bố, cô ấy đã sớm đoán được mẹ và nhà ngoại có bất hòa.

Thế nên khi Hàn Công Quyết xuất hiện, cô ấy cũng không cảm thấy mừng rỡ hay phấn khích gì cả.

Có điều, cô ấy thật sự không ngờ cái tên Hàn Công Quyết này vừa há mồm liền đòi giấy tờ nhà đất cùng tài liệu kinh doanh.

Ngay cả Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ cũng không khỏi mím môi khi nghe thấy yêu cầu này.

Má nó!

Người nhà họ Hàn còn ác hơn bọn họ.

Bọn họ chỉ muốn nhà họ Tống cùng với quyền lên tiếng trong Tập đoàn Dược Thiên Vũ.

Còn nhà họ Hàn thì thẳng thừng đòi chiếm tài sản nhà họ Tống và Tập đoàn Dược Thiên Vũ làm của riêng.

Giấy tờ bất động sản cùng tài liệu kinh doanh!

Mấy thứ đồ này là mạch máu đó!

Lấy chúng không chỉ cướp đoạt quyền lợi của Tống Ngữ Yên mà là cướp đi tất cả, dù bọn họ có là cổ đông thì cũng bị xóa sổ hoàn toàn.

Nhà họ Hàn thật độc ác!

Vừa thoát khỏi miệng sói lại rơi vào hang cọp, sắc mặt Tống Ngữ Yên vô cùng khó coi: “Là cậu chủ nhà anh bảo anh đến hay là nhà họ Hàn phái anh đến?”

“Cô không cần biết chuyện này, cô chỉ cần biết, năm đó nếu không có Hàn Nguyệt Tiên thì nhà họ Tống chỉ là là một công ty nho nhỏ, tiền của các người, đất, và cả quyền lực đều do Hàn Nguyệt Tiên mang đến từ nhà họ Hàn, hôm nay, Tống Thiên Vũ đã chết…”

“Nhà họ Hàn đương nhiên muốn thay Hàn Nguyệt Tiên thu hồi những thứ này…”

“Anh nói bậy!”

Tuy Tống Ngữ Yên không hiểu quá nhiều về mẹ mình, thế nhưng cô ấy lại rất rõ sự phát triển của nhà họ Tống.

Nhà họ Tống ba đời cố gắng, tích lũy từng chút một đi lên, có địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào những quyết sách sáng suốt của ông nội và bố cô ấy – Tống Thiên Vũ.

Đúng là mẹ có mang đến nguồn lực cho gia tộc, nhưng dù không có thì nhà họ Tống cũng có thể đi đến ngày hôm nay.

“Bậy hay không bậy, nhà họ Hàn tự có phán xét!”, Hàn Công Quyết lạnh lùng đáp.

Đương nhiên, hắn ta biết rõ chân tướng trong chuyệnh này.

Nhà họ Hàn muốn nhân dịp nhà họ Tống nội loạn, dùng danh nghĩa Hàn Nguyệt Tiên để chiếm lấy gia sản của nhà họ Tống.

Con muỗi tuy nhỏ nhưng cũng có thịt!

“Cô Tống, nếu không muốn nối gót lão già Hồ Thái Huyền kia thì tôi khuyên cô nên ngoan ngoan nghe lời đi!”

Hàn Công Quyết nói: “Tính tình cậu chủ nhà tôi không tốt lắm, nếu như chờ lâu quá vẫn chưa thấy tôi quay lại, cậu ấy sẽ đích thân đến đây, khi đó phát sinh chuyện gì e là khó nói trước được!”

“Vậy anh giết tôi đi!”

Tống Ngữ Yên vẫn ngồi yên tại chỗ, sâu trong mắt cô ấy vụt qua tia không cam lòng, nhưng lại không có sợ hãi. Cô ấy bình tĩnh nhìn Hàn Công Quyết.

Hàn Công Quyết giật mình, không ngờ Tống Ngữ Yên lại có khí phách như vậy.

“Cô là người nhà họ Hàn, muốn giết cũng không đến lượt tôi, có lẽ cô không sợ chết, thế nhưng…”

Hàn Công Quyết nhìn về phía Trần Đức: “Hắn thì sao?”