Bát Gia Tái Thế

Chương 151: Y thuật kỳ môn thực sự



Ầm!

Một câu nói của Trần Đức.

Giống như sét đánh ngang tai.

Vang vọng trong tâm trí Tống Ngữ Yên.

Không có năm tháng êm đềm nào cả, chẳng qua là có người thay mình gánh vác hết mà thôi.

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng chứa đựng sự thật của thế giới.

Sao cô ấy có thể không hiểu những lời này của Trần Đức là có ý gì? Nhà họ Hàn chưa bao giờ buông tha nhà họ Tống, nhưng chính Tống Thiên Vũ luôn là người dốc hết sức mình để chống đỡ nhà họ Tống.

Cho nên cuộc sống trước đây của cô ấy mới có thể bình yên an ổn đến vậy.

Trong lòng cô ấy có một sự dao động kỳ lạ, sau sự dao động kỳ lạ này, đáy lòng cô bỗng trở nên lạnh ngắt: "Ý anh là, hung thủ giết bố tôi chính là nhà họ Hàn?"

"Đúng”.

Chiếc ghế bành lại một lần nữa lắc lư, nhưng Trần Đức vẫn thờ ơ như cũ.

Tập đoàn sát thủ thì chỉ là một tập đoàn mà thôi, cũng giống như một công ty, nhận được đơn hàng mới bắt đầu làm việc.

Người đã thuê tổ chức Gai Độc là một gia tộc cực kỳ lớn, lớn đến mức ngay cả tổ chức Gai Độc cũng không biết là ai.

Chỉ biết thế lực của bọn họ rất lớn mạnh, ngay cả khi tìm được manh mối do tổ chức Gai Độc động thủ thì cũng có thể che giấu thân phận một cách hoàn hảo.

Điều duy nhất tổ chức Gai Độc biết là người tìm bọn họ, có họ Hàn!

Trần Đức không biết quá khứ của nhà họ Tống, vì vậy anh không hiểu rõ người đứng sau là ai.

Mãi đến khi người nhà họ Hàn đến đây, anh mới hiểu gia tộc lớn mạnh này chính là nhà họ Hàn!

"Nhà họ Hàn…”

Khi Trần Đức nói ra những lời đó, Tống Ngữ Yên đã đoán được vài phần, nhưng khi nghe thấy sự xác nhận của người trước mặt, sắc mặt cô ấy càng tái nhợt hơn, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

Mẹ cô ấy là người của nhà họ Hàn!

Tại sao nhà họ Hàn vẫn muốn ra tay với bọn họ?

Cô ấy không thể hiểu được!

Cũng không thể hình dung ra được.

Tống Ngữ Yên cảm thấy căm hận người mẹ mà bản thân cô ấy không có chút ấn tượng gì cả.

Khi còn rất nhỏ, cô ấy biết sự tồn tại của nhà họ Hàn, nhưng lại chưa từng đến đó, bởi vì cô ấy nghĩ mẹ mình đã mất từ lâu, nhà họ Hàn cũng không bao giờ quan tâm đến cô ấy.

Hơn nữa cũng chưa từng tiếp xúc với người của nhà họ Hàn.

Không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với nhà họ Hàn lại ở trong hoàn cảnh như này.

"Nhà họ Hàn...”, Tống Ngữ Yên siết chặt tay, không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, hai mắt trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Ngữ Yên cần yên tĩnh một mình, Trần Đức cũng không làm phiền cô ấy, anh rời khỏi đại sảnh đi đến bệnh viện 308 thăm Tử Hàm.

“Anh Bát Hoang!”, vừa nhìn thấy Trần Đức, Tử Hàm liền đỏ mặt phấn khích, so với mấy ngày trước, nước da của cô bé ngày càng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi Trần Đức kiểm tra một lượt, bệnh của Tử Hàm gần như đã được chữa khỏi.

Tình trạng của Tiểu Khả cũng đã được cải thiện rất nhiều, kể cả đôi chân tàn tật bây giờ cũng đã có cảm giác, bắt đầu dần dần đứng lên, dưới sự giúp đỡ của Lâm Khải, cậu bé đã đi được một đoạn đường nhất định.

“Anh Bát Hoang!”, Lâm Khải đặt Tiểu Khả lên xe lăn và vui vẻ chạy đến chỗ Trần Đức.

“Tình trạng của Tiểu Khả dường như đã được cải thiện rất nhiều”, Trần Đức cười nói: “Sau này tăng thời gian luyện tập nhiều hơn, sự khôi phục nhờ vào ý chí của Tiểu Khả, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.

"Đúng vậy, anh Bát Hoang, cảm anh rất nhiều, nếu không có anh, e là Tiểu Khả nhà chúng tôi cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn”, Lâm Khải rất biết ơn Trần Đức.

Anh ta đã từng vì căn bệnh của Tiểu Khả mà lặn lội khắp nơi.

Năn nỉ cầu xin ông nội bà nội, không biết đã mời bao nhiêu bác sĩ, tiêu tốn bao nhiêu tiền nhưng cuối cùng việc chữa trị vẫn không thành công.

Bây giờ, cuối cùng Tiểu Khả đã nhìn thấy hy vọng, Lâm Khải hoàn toàn xem Trần Đức như một ân nhân!

"Anh Bát Hoang, nếu sau này anh có việc gì cần phân phó thì cứ tìm tôi. Anh đã cứu mạng Tiểu Khả, anh chính là bố mẹ tái sinh của Lâm Khải này!"

"Quá lời rồi”.

Trần Đức ôm Tử Hàm: "Gần đây em có ngoan không, học hành thế nào rồi?"

“Anh Bát Hoang, cô Liễu thường đến giúp em và Tiểu Khả học bù, cô ấy còn khen em nữa đấy ạ, nói em học rất nhanh đó”, Tử Hàm dương dương đắc ý.

"Vậy thì tốt rồi”.

Trần Đức quẹt mũi cô bé một cái, chơi cùng cô bé một lúc lâu đến khi trời gần tối, lúc này anh mới rời bệnh viện 308, bắt taxi trở về khu ổ chuột, nơi anh thuê nhà.

Những ngày này, sau một trận chiến dài đằng đẵng và chém giết cùng với tổ chức Gai Độc, Trần Đức cảm thấy rất rõ khí trong người mình đã tăng lên, đầu óc căng cứng, như có thứ gì đó sắp bộc phát ra, sự lĩnh ngộ đối với Âm Dương Kinh cũng tăng lên một bậc.

Tiếp theo, Trần Đức cần phải tiếp tục luyện Âm Dương Kinh, vừa về đến nhà anh lập tức mở cuốn Âm Dương Kinh ra, bắt đầu luyện trang cuối cùng.

"Một khi nắm vững được trang cuối cùng, thì sau này sẽ không bao giờ phải chịu đựng những cơn đau do di chứng để lại nữa”, Trần Đức mới nghĩ thôi cũng đã thấy phấn khích, bao năm qua, di chứng này cứ ba tháng là bộc phát một lần khiến anh sống không bằng chết.

Bây giờ, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi nó.

Mở cuốn Âm Dương Kinh ra, Trần Đức bắt đầu từ từ dẫn khí trong cơ thể đi khắp tứ chi và xương cốt theo nội dung bên trên, thời gian dần dần trôi, trong kinh mạch có thể thấy rõ, bầu không khí xung quanh Trần Đức có một luồng không khí loãng, khí trắng bắt đầu ngưng tụ và xâm nhập vào cơ thể anh theo hơi thở.

Mỗi lần khí trắng này xâm nhập vào, khuôn mặt của Trần Đức sẽ hiện lên vẻ thoải mái, hưởng thụ, cực kỳ dễ chịu.

“Ầm!"

Trong đầu Trần Đức đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, như có thứ gì đó nổ tung, trong phút chốc, một luồng thông tin cực kỳ phức tạp, giống như lũ lớn, tựa như dã thú, tràn vào ý thức của Trần Đức.

"Đây là…"

Trần Đức mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều thay đổi, trước mặt là những cuốn sách xếp chồng lên nhau, tiện tay cầm lên một cuốn, anh liền chìm đắm vào đó.

Thông tin trong những cuốn sách này vô cùng phức tạp, so với những điều Sửu gia đã dạy Trần Đức thực sự chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Có một số nội dung trong cuốn sách này, anh chưa bao giờ nghe nói đến, chưa bao giờ nhìn thấy…

Trong đó, còn ghi rõ những y thuật kỳ môn, kiến thức phong thủy, và các phương pháp bói toán thực thụ!

Hết cuốn này đến cuốn khác, Trần Đức không ngừng tiếp thu những kiến thức đó, quên cả thời gian.

Có vẻ như một năm đã trôi qua, hình như lại mười năm, Trần Đức từ từ đọc hết tất cả các cuốn sách, tổng cộng hơn một nghìn cuốn.

Khi anh đọc xong cuốn cuối cùng…