Bát Gia Tái Thế

Chương 153: Tôi có thể làm gì cô?



Vì mới nổi lên từ dưới sông nên mái tóc đen tuyền và cả người đều ướt đẫm, quần áo dán sát vào cơ thể, trông như một người đẹp đang ngủ.

Liễu Như Nguyệt uống nhiều nước quá nên đã ngất xỉu, trước mắt phải cứu cô ấy tỉnh lại đã. Anh ôm Liễu Như Nguyệt đi đến một khách sạn, trên đường bị vô số ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào.

"Đù, thằng nhóc kia may vậy, nhặt được một mỹ nhân xinh thế luôn!"

"Sao tôi lại không gặp được gái xinh như vậy chứ?"

"Xinh ghê, không biết con gái nhà ai, lại sắp bị chà đạp rồi".

Trần Đức rất thính nên đương nhiên có thể nghe thấy những tiếng bàn tán ấy. Anh bước nhanh hơn, tìm một khách sạn gần đó đi vào: "Đặt cho tôi một phòng".

Nhân viên phục vụ trước quầy lộ ra vẻ tôi hiểu được, nhanh nhẹn thuê cho anh một phòng, rồi nói: "Người anh em, có muốn chút gì khác nữa không?"

"Khác?"

"Ừm... anh trai, có muốn cái đó không...", nhân viên phục vụ chỉ vào một loạt đồ dùng phục vụ cho việc ấy trên giá nói: "Hôm nay giảm giá, anh..."

"Cút!"

Anh ta chưa nói xong, Trần Đức đã cầm lấy thẻ, xoay người bước đi.

"Hừ...", nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng anh, khinh bỉ nói: "Giả vờ cái gì chứ, ai không biết là nhặt được phụ nữ?"

Cả dãy phố Thiên Hương này, hai bên bờ sông đều có đủ loại quán bar, tối nào cũng có không biết bao nhiêu phụ nữ uống say nằm trên đường. Họ có khi là giả vờ say, có khi là say thật. Tóm lại, một khi nằm xuống sẽ có đàn ông đưa các cô đến khách sạn ngủ một đêm.

Đêm nào nhân viên phục vụ cũng có thể gặp được người như vậy, mà người không mua chút đồ như Trần Đức lại cực kỳ kiếm thấy.

Trong phòng, Trần Đức thả Liễu Như Nguyệt xuống, cầm lấy tay cô ấy, vận chuyển khí vào người. Sau đó, Liễu biết cô ấy đã uống bao nhiêu rượu, ói ra toàn là mùi rượu.

"Khí mạnh có thử...", Trần Đức lại vận khí, giây tiếp thay, quần áo Liễu Như Nguyệt bắt đầu bốc hơi, chưa đến 1 phút, bộ đồ ướt đẫm của cô ấy đã trở nên khô rang.

Chẳng bao lâu sau, Liễu Như Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, thấy mép giường có bóng lưng của một người đàn ông, bất chợt hét lên đầy sợ hãi: "Anh là ai, đây là đâu?"

"Cô giáo Liễu, là tôi",

"Anh Trần...", ánh mắt Liễu Như Nguyệt chợt bối rối, nắm lấy chăn che khuất cơ thể: "Anh làm gì tôi rồi?"

Vậy luôn?

Trần Đức cạn lời.

"Cô Liễu này, trên người cô còn mặc đồ đó, tôi có thể làm gì cô chứ?", Trần Đức khựng một chút rồi nói tiếp: "Huống chi, ngay cả chết cô còn không sợ thì còn sợ bị người ta xâm hại mình như búa bổ, câu ấy của Trần Đức khiến cô ấy nhớ lại chuyện nhảy sông.

Cô ấy lập tức im lặng, nhìn chằm chằm Trần Đức. Dù gì đều muốn chết, không bằng trước khi chết nếm thử cái cảm giác sung sướng đê mê, coi như làm người tốt, để người khác cũng sướng.

"Anh nói đúng, ngay cả chết tôi còn không sợ thì còn sợ cái này sao?"

Bỗng mọng nước nhắm thẳng về phía anh.

"Ngừng lại!"

Trần Đức giơ tay đẩy cô ấy ra: "Cô Liễu này, cô gặp phải chuyện gì hả?"

Liễu Như Nguyệt trong ấn tượng của anh là một người phụ nữ khá quy củ, mỗi một lời ăn tiếng nói hằng ngày hay cách ăn mặc đều cực kỳ khéo léo.

Thường thì, cô ấy sẽ không giống như hôm nay.

Trần Đức rất thích làm tình cùng phụ nữ, nhưng anh sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nếu gặp phải chuyện gì thì có thể tìm tôi, tôi hứa rồi mà", Trần Đức nói một cách hết sức nghiêm túc.

Liễu Như Nguyệt ngẩn ra, quả thật là mình đã xảy ra chuyện, bố cô ấy ham cờ bạc, đi vay nặng lãi 500 ngàn tệ, mà chưa đến một tháng lãi đã lên tới hơn 5 triệu tệ. Khoản nợ cỡ đó, người nhà cô ấy hoàn toàn không trả nổi.

Ngay hôm qua, bố thế mà lại bán cô cho những người đó!

Mẹ cô ấy biết được chuyện đó, tức đến mức ngất ngay tại chỗ. Chính Liễu Như Nguyệt cũng ngơ ngác, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn người đấy sẽ đến tìm mình.

Vì đủ loại nguyên nhân như thế, nên Liễu Như Nguyệt mới tức giận đến nỗi đi uống rượu, muốn tự sát. Dù cô ấy có chết, cũng không muốn bị đàn ông chà đạp!

Lúc đó, Liễu Như Nguyệt cũng từng nghĩ đi tìm Trần Đức, nhưng tìm được anh thì sao? Cô ấy là cô giáo của Tử Hàm, nên biết rất rõ người nhà học sinh mình, Trần Đức chỉ là một người bình thường mà thôi, đối mặt với dân xã hội đen thì có cách nào chứ?

Vốn Liễu Như Nguyệt cũng không định kể chuyện này ra, nhưng đã đến lúc này rồi, cô ấy cũng muốn tìm một người để trút hết tâm sự.

"Đây chỉ là việc nhỏ, đám nhãi nhép cho vay nặng lãi ấy làm ra cái chuyện như vậy cũng không cần thiết phải tự sát", Trần Đức dịu dàng cười nói: "Nếu cô giáo Liễu chết rồi thì Tử Hàm nhà tôi phải tìm ai dạy đây?"

"Cô yên tâm, tôi sẽ ra tay giải quyết những người đó. Chẳng phải cô nói là đêm nay họ sẽ đến đây sao? Lát nữa tôi sẽ theo cô về nhà một chuyến".

"Anh Trần, những người đó... Anh không đánh lại bọn họ đâu", Liễu Như Nguyệt nói: "Anh đừng nên nhúng tay vào chuyện nhà tôi thì hơn".

"Ồ? Có người mà tôi không đánh lại à? Người đó chắc chưa sinh ra đâu. Cô Liễu à, cô cứ yên tâm đi, không đánh lại, lẽ nào tôi còn không biết chạy sao?"

Trần Đức cười, có gì mà một đấm của anh không giải quyết được chứ? Nếu có, vậy thì hai đấm.

"Được rồi, chiều cô chờ tôi trước cửa trường nhé, tôi đến đón cô".

Liễu Như Nguyệt thở dài, trong lòng cô ấy cũng chẳng kỳ vọng là mấy, dù là ở mặt nào thì người thường cũng hoàn toàn không thể thắng được họ.

Trần Đức muốn đi, cô ấy cũng chỉ có thể đồng ý, đành chắp vá dùng vậy.

"Ừ, cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây", Trần Đức nói một tiếng rồi xoay người rời khỏi.

Liễu Như Nguyệt nhìn bóng lưng anh, ánh mắt chợt mê ly, lẽ nào người đàn ông có tấm lưng cao to này thật sự không bị cô ấy quyến rũ sao?

Cô ấy đã chủ động như vậy, tại sao anh vẫn thờ ơ?

Liễu Như Nguyệt vẫn cho rằng mình cũng khá xinh đẹp, từ khi đi học đến khi đi làm, không biết đã có bao nhiêu người theo đuổi, muốn làm tình với cô. Không ngờ, sẽ có ngày cô ấy bị từ chối.

Còn quần áo nữa, sao lại khô vậy nhỉ?