Bát Gia Tái Thế

Chương 160: Chém tới khi mày quỳ xuống mới thôi



Dưới lầu, sắc mặt đám đàn em của Bạo Long lập tức thay đổi, ai cũng nổi giận, trước mặt hơn trăm người họ mà Triệu Thâm dám chẳng coi ai ra gì. Hành động ấy như đang tát chan chát lên mặt của họ vậy!

Còn Bạo Long lại lộ ra vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ, dạ dày co thắt, trong cơn giận dữ, cầm lấy khăn tay do đàn em đưa tới, không ngừng lau. Ai ngờ càng lau càng mắc ói.

Hắn ta lấy một chai nước khoáng, dội thẳng lên mặt, vất vả lắm mới rửa sạch được. Triệu Thâm đứng cạnh lại cười ha ha.

"Cười con mẹ mày, Triệu Thâm, mày không muốn quỳ xuống chứ gì? Hôm nay tao nhất định phải bắt mày quỳ!", Bạo Long nổi điên, gân xanh hằn lên, tức giận hét: "Lên hết cho tao, đánh gãy hai chân nó! Đánh chết bà nó đi!"

Hắn ta hét lên, hơn trăm người cuối cùng cũng không nhịn nổi, cầm vũ khí xông lên.

Nào là côn sắt, côn điện, đao... đủ loại vũ khí. Thoáng chốc, đều nhắm thẳng vào chân Triệu Thâm.

"Được lắm!"

Trong mắt Triệu Thâm lộ ra vẻ tàn nhẫn, thanh đao trong tay gặp ai là chém.

"Phụt!"

"Phụt!"

"Phụt!"

Phút chốc, đã có 5 6 người bị Triệu Thâm chém bị thương, có điều trên chân cũng có một vết thương sâu hoắm khiến hắn ta không thể không quỳ xuống.

Cùng lúc đó, một tên đàn em khác xông lên, ôm chặt lấy bàn tay cầm đao của Triệu Thâm.

"A!"

Triệu Thâm hét lên, hắn ta rất khỏe, dù bị thương nhưng người bình thường cũng không thể giữ chặt hắn ta lại. Mắt thấy Triệu Thâm sắp giãy thoát. Song, đúng lúc này lại có hai tên khác xông tới, giữ chặt lấy cánh tay hắn ta!

Mà chỉ với sức một mình Triệu Thâm thì không thể giãy ra.

Lại có ba người xông tới, cởi bỏ miếng vải trên tay Triệu Thâm, cướp lấy thanh đao trong tay hắn ta.

Sau đó, mọi người dùng sức giữ chặt tay chân hắn ta, rồi đè nằm sấp xuống dưới chân Bạo Long.

Bạo Long rũ mắt nhìn Triệu Thâm, giống như là trả thù khạc bốn năm ngụm liên tiếp lên mặt hắn ta xong mới dừng lại:

"Triệu Thâm, mày có biết là mày chẳng là cái đinh gì trước mặt tao, ngay cả con chó cũng không bằng không hả?"

"Còn dám ỷ người nhiều, chặt đứt tay tao?"

"Mẹ nó, mày không biết ai có thể chọc, ai không thể chọc hả?"

"Bạo Long, mày có ngon thì chém chết tao đi, đừng ở đó mà lải nhải!", Triệu Thâm dùng sức giãy giụa, đáng tiếc đối mặt nhiều người như vậy, mọi sự cố gắng của hắn ta đều vô ích. Cuối cùng hắn ta đành từ bỏ, trừng Bạo Long quát:

"Mày giỏi thế sao không chém chết tao đi? Ha ha, mày chỉ là một thằng rác rưởi thôi, không, không có đại ca mày thì mày còn chẳng được coi là rác rưởi nữa là! Cùng lắm chỉ được xem như một đống cứt chó thôi!"

"Mẹ nó, còn dám cứng mỏ à!"

Bạo Long quát đàn em: "Nâng nó lên, đừng để nó nằm, bắt nó quỳ cho tao!"

Mấy tên đàn em lập tức làm theo lời Bạo Long, nhưng Triệu Thâm giãy quá mạnh nên dù làm thế nào cũng không thể khiến hắn ta quỳ. Năm sáu người cũng bị Triệu Thâm giãy đứng lên, suýt nữa khiến hắn ta thoát được.

"Chát!"

Bạo Long tát một cái lên mặt Triệu Thâm, sau đó chậm rãi đứng dậy:

"Mẹ nó, mày muốn giãy à? Mang thanh đao kia đến đây!"

Bạo Long vươn tay trái, đàn em lập tức đưa một thanh đao cho hắn ta và nó cũng là đao của Triệu Thâm.

Bạo Long cầm thanh đao, đi đến trước mặt Triệu Thâm, tàn nhẫn nói: "Triệu Thâm, mày đã dùng chính thanh đao này chém đứt tay tao, nên hôm nay tao cũng muốn dùng nó chém chân mày, chém tới khi nào mày quỳ mới thôi!"

"Bạo Long, thằng chó nhà mày, có ngon thì chém chết tao đi!"

Triệu Thâm không ngừng giãy giụa, giờ hắn ta bị người đè lại, nếu nói không sợ là giả, trong lòng quả thật lo lắng không thôi.

Song, hắn ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước Bạo Long.

Ở trong lòng hắn ta, Bạo Long chẳng được tích sự gì cả, chỉ là một thằng vô dụng dựa vào anh trai để hoành hành hống hách mà thôi!

Người như vậy, không đáng để Triệu Thâm quỳ xuống! Càng không đáng để hắn ta cúi đầu!

Từ khi bước vào giang hồ lăn lộn, Triệu Thâm đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày này, tuy trong lòng rất lo sợ, nhưng vẫn thà chết chứ không chịu phục!

"Chém chết mày? Làm thế hời cho mày quá! Hôm nay tao cứ muốn mày quỳ xuống trước mặt tao đó!"

Bạo Long giơ đao lên, chém thẳng vào đùi Triệu Thâm.

Triệu Thâm hoảng sợ, nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Song, tuy trên đùi có chút đau, nhưng không phải là cơn đau thấu tim như bị chém.

"Á, á, á!"

Trong lúc hắn ta đang khó hiểu thì giọng điệu chế giễu của Bạo Long chợt vang lên bên tai: "Triệu Thâm, mày cũng biết sợ à? Tao còn tưởng rằng mày không sợ thật ấy chứ. Mày mà không sợ thì nhắm mắt làm gì? Ha ha!"

Triệu Thâm mở mắt ra, cuối cùng cũng biết tại sao lại không bị thương, vì Bạo Long đã dùng sống đao chứ không phải lưỡi đao.

"Ban nãy chỉ dọa mày thôi, để coi mày can đảm thế nào. Giờ xem ra cũng chỉ thế thôi", Bạo Long cười cợt, nói một cách đầy tự tin. Hắn ta chỉ là định chơi đùa với Triệu Thâm vì trong lòng cực kỳ hận Triệu Thâm, có thể nói là hận thấu xương!

Triệu Thâm chặt đứt tay phải của hắn ta, nên Bạo Long hận không thể chém hắn ta ra làm tám khúc.

Không phải là hắn ta không dám giết Triệu Thâm, mà chỉ muốn tra tấn, khiến Triệu Thâm thử cái cảm giác tuyệt vọng khi bị chặt đứt tay chân! . truyện teen hay

"Ban nãy là sống đao, dọa mày thôi, có điều giờ... mày sẽ không may mắn vậy đâu".

Bạo Long lộn cổ tay, sống đao và lưỡi đao lập tức đổi vị trí cho nhau.

Trong lòng Triệu Thâm có cả trăm ngàn câu văng tục không thốt nổi nên lời, muốn chém thì chém đi, dọa hắn ta như vậy thú vị lắm hả?

Dù tâm lý Triệu Thâm có cứng cỏi, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn thì bị dọa như vậy, chân cũng hơi run run.

"Run cái gì, đừng run, không phải mày trâu bò lắm hả? Ha ha..."

Bạo Long đắc ý cười, hắn ta muốn chính là như thế.

Muốn Triệu Thâm bị chém đứt tay đứt chân trong nỗi sợ hãi cùng cực.

"Vèo!"

Giây tiếp thao, Bạo Long lại ra tay, lần này là không dùng sống đao, mà là lưỡi đao!

Lưỡi đao sắc bén chém thẳng về phía đùi Triệu Thâm.

Bạo Long nở nụ cười đầy đắc ý và tàn nhẫn, hắn ta như thấy được cảnh Triệu Thâm quỳ xuống trước mặt mình rồi dập đầu cầu xin tha thứ.

Lưỡi đao cách chân Triệu Thâm ngày càng gần.

Nụ cười của Bạo Long cũng càng trở nên đắc ý.

Triệu Thâm nhắm chặt mắt.

Song, thoáng chốc.

"Keng!"

Một tiếng vang chói tai vang lên, cơn đau trong tưởng tượng cũng không ập đến.

Triệu Thâm mở mắt, chỉ thấy thanh đao trong tay Bạo Long đã rớt xuống đất.

Mà bên cạnh nó còn có hai ngón tay! Một ngón cái và một ngón trỏ!

Hai ngón tay kia đang rỉ máu.

Ngoài ra.