Bát Gia Tái Thế

Chương 162: Còn ai nữa không



Bạo Long đã sắp nổi cơn thịnh nộ, nếu thật sự chọc giận hắn ta thì trường hợp bị băm thành trăm mảnh cũng có khả năng lắm!

Đến nước này còn dám ngông cuồng như vậy, tên này là đồ ngốc sao?

“Xem ra mày cũng giống như Triệu Thâm, ngu muội không thức thời”, Bạo Long gần như bất lực, hắn ta không nhìn Trần Đức, mà nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đã mất ngón trỏ và ngón cái, hung ác nói: "Băm nát tất cả mười ngón tay của hắn ta!"

Vừa dứt lời.

Hơn một trăm người, tất cả đều bắt đầu hướng về phía Trần Đức và Triệu Thâm.

Trong tay bọn họ đều cầm vũ khí!

"Giết chết hắn!"

Không biết ai đã hét lên một tiếng. Khoảnh khắc tiếp theo, những người có khoảng cách gần Trần Đức nhất đã bắt đầu ra tay. Từ mọi hướng, dao rựa, côn sắt, rìu và nhiều loại vũ khí khác nhau đồng thời giáng về phía Trần Đức và Triệu Thâm.

Sắc mặt Triệu Thâm trắng bệch.

Như này nếu bị băm thật thì chắc chắn sẽ biến thành pa tê mất!

May là hắn ta cũng không phải dạng tầm thường, lên sẵn tư thế, nghiến răng lấy tinh thần, sẵn sàng chuẩn bị vật lộn với cái chết.

Có điều…

Đúng lúc hắn ta vừa định ra tay thì bỗng ngây người!

Bởi vì.

Vị đại ca lớn bên cạnh đã lên trước rồi!

Hơn nữa, còn cực kỳ khốc liệt!

Chỉ thấy anh đang siết chặt lưỡi dao của một con dao rựa, lưỡi dao nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng lại không hề khiến anh bị thương.

Sau đó, anh bẻ nhẹ một cái, con dao đó liền gãy làm đôi!

Đây chỉ là động tác đầu tiên của anh, tiếp theo, bàn tay đó đã nắm lấy một người khác!

"Bộp!"

Có thể thấy rõ ràng thời điểm bàn tay hạ xuống, năm ngón tay kia trực tiếp bóp chặt xương vai của đối phương!

Chỉ có một âm thanh vỡ nát vang lên.

Xương vai của người đàn ông đó đã hoàn toàn vỡ vụn!

Triệu Thâm sững sờ...

Tay không nghiền nát xương cốt.

Sao mà làm được vậy?

"Aaaa!"

Tiếp theo đó, Triệu Thâm hoàn toàn choáng váng, chỉ thấy những đối thủ xung quanh lần lượt bay ra xa, binh khí trong tay đều tan tành, tiếng gào thét vang lên không ngừng.

Chưa đầy mười giây.

Bốn phương tám hướng, đã có ba bốn mươi người ngã xuống!

Tên nào tên nấy cũng đang ôm chặt các bộ phận khác nhau mà kêu gào thảm thiết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí có người đã bất tỉnh nhân sự!

"Ực...”

Triệu Thâm không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn ta chỉ thấy người đầu tiên ngã xuống thế nào, còn lại hoàn toàn không nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra!

Chỉ mới sững sờ một lúc, khi định thần lại, trước mắt đã ngã xuống hơn mấy chục người...

"Đây là thần sao?"

Triệu Thâm kinh hãi, tuy rằng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn ta biết tất cả chuyện này đều là do đại ca lớn của hắn ta làm!

Lúc này, Triệu Thâm thật sự phục rồi! Phục sát đất!

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao nam thanh niên này chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã có thể làm đại ca lớn! Không phải nhờ mối quan hệ nào cả.

Cũng không phải đi cửa sau gì đó!

Hoàn toàn là nhờ sức mạnh của bản thân!

Sức mạnh thực sự!

So với Trần Bát Hoang, Triệu Thâm là cái thá gì? E là ngay cả rác còn không bằng!

Ít nhất, hắn ta không thể đánh gục nhiều người trong khoảng thời gian ngắn như vậy!

Đừng nói những người này sẽ phản kháng.

Cho dù là có hơn bốn mươi người xếp hàng đợi hắn ta chém thì hắn ta cũng mệt chết đi được!

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Triệu Thâm tuyệt đối sẽ không tin có người có thể làm được chuyện này trong mười giây!

Hắn ta nghi ngờ bản thân đang mơ.

Nhưng khung cảnh trước mắt lại vô cùng chân thực!

Tất cả những chuyện này đều là sự thật!

Cách đó không xa, Trần Đức đã dừng lại, Triệu Thâm nhận thấy tay phải của anh vẫn đang cầm một bình rượu, tay đó không hề dính máu.

Còn tay trái.

Lại dính đầy vết máu, vô cùng kinh hãi.

“Đây…"

Một lần nữa, Triệu Thâm lại sững sờ.

Lẽ nào...

Những tên này, đại ca lớn chỉ cần dùng một tay đã có thể hạ gục tất cả sao?

Triệu Thâm sững sờ, tam quan của hắn ta hoàn toàn được làm mới, hắn ta không ngờ trên đời này có tồn tại những người kinh khủng như vậy!

"Còn ai nữa?"

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Trần Đức đứng giữa đám người kia, nhìn xung quanh một lượt, giọng điệu vẫn bình thản như thường.

Chỉ là…

Mấy chục tên côn đồ còn lại không còn bình tĩnh nữa.

Cả đám đang bao vây Trần Đức, nhưng lại đứng cách anh hơn hai mét, tay cầm vũ khí, nhưng lại run bần bật...

Giờ phút này, xem ra không phải bọn họ đang bao vây Trần Đức, mà là Trần Đức đang bao vây bọn họ!

Chạy thì không được mà đánh cũng không xong!

Trong lòng ai nấy cũng vô cùng sợ hãi

Sợ hãi đến tột độ.

Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng…

Bọn họ có thể thấy rõ, trên người những kẻ vừa ngã xuống đều bị thương ở mức độ khác nhau, nhiều bộ phận trên cơ thể của bọn họ đều bị vỡ vụn, xuất hiện những lỗ máu nhỏ!

Những lỗ máu kia được tạo thành chỉ với năm ngón tay của nam thanh niên trước mặt!

Tình cảnh này gây đả kích quá lớn khiến tất cả đều tái mặt vì sợ hãi, không ai dám xông lên phía trước!

"Không còn ai nữa sao?"

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Trần Đức lại vang lên: "Nếu đã như thế, vậy thì... tất cả quỳ xuống cho tao!"

Im lặng!

Sự im lặng đến chết người!

Một câu nói của Trần Đức khiến không khí xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng như sắp ngừng lại!

Hơn sáu mươi tên côn đồ tay cầm vũ khí, đưa mắt nhìn nhau.

"Quỳ con mẹ mày, đứng ngây ra đó làm gì, lên hết đi, một mình hắn có thể đánh thắng sáu mươi người bọn mày hả?”, Bạo Long cũng có chút hoảng hốt, nhưng hắn ta không thể rỏ ra sợ hãi, lớn tiếng quát: "Giết chết hắn, giết chết hắn cho tao!”

"Lên!"

Hắn ta vừa ra lệnh, đám côn đồ đó như được tiêm máu gà, bất giác xông lên.

"Haha...”

Trần Đức cười khẩy.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.

Đồng thời.

Tên côn đồ đầu tiên lao lên đã ở trước mặt anh.

Tên đó đang cầm một cái rìu!

Chiếc rìu đen lóe sáng dữ dội, chém vào người Trần Đức.

Chỉ là…

Giây tiếp theo.

Chiếc rìu đột ngột dừng lại ở khoảng cách nửa mét so với Trần Đức!

Ngay sau đó.

Chân của chủ nhân đang cầm chiếc rìu, bắt đầu từ từ rời khỏi mặt đất!

Trên cổ của hắn ta, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bàn tay!

Bàn tay đó túm chặt cổ tên côn đồ, dùng sức nhấc hắn ta lên!

Nhấc lên cao hơn nữa!

Dường như đang tuyên bố điều gì đó!

Trần Đức ném mạnh một cái, tên cô đồ đó rơi xuống đất, giống như rác bị quăng đi.