Bát Gia Tái Thế

Chương 175: Sửa cũ thành mới



“Tao có ý tưởng cho trò này từ rất lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội chơi thôi, tao thấy mày là một sự lựa chọn rất tốt”.

Hàn Thái trợn mắt nhìn với vẻ suy ngẫm.

Theo lời Hàn Thái nói thì cà một người điềm tĩnh, kín miệng như Lục Thập Phương cũng khá là tò mò đó là trò chơi gì.

Lục Thập Phương đã theo thầy học võ từ nhỏ, rất ít trao đổi với thế giới bên ngoài, quen biết Hàn Thái được ba tháng, trong ba tháng này Hàn Thái đã dẫn hắn ta chơi rất nhiều trò thú vị.

Mấy trò đó.

Chính là một trong những chiêu trò chỉnh người của Hàn Thái.

Người này luôn có cách sửa cũ thành mới, cách chơi biến đổi cực kỳ đa đạng.

Những mặt khác, Lục Thập Phương khinh thường Hàn Thái từ trong tận đáy lòng, hắn ta đi cùng với Hàn Thái chỉ vì nhu cầu đôi bên, nhưng về khoản chơi bời thì hắn ta khá là khâm phục bộ não của Hàn Thái.

“Thả người ra, tao có thể chơi với mày”, Trần Đức nói, giọng anh có hơi khàn, trầm giọng, thậm chí đôi mắt đã xuất hiện tơ máu, như một con sói lộ vẻ hung ác và điên cuồng.

“Không tệ, tao khá là thích mày đấy”.

“Tên của trò này chính là "số trời”, quy tắc trò chơi rất đơn giản”, Hàn Thái nở nụ cười lạnh thực hiện được ý đồ, lấy ra một viên xúc xắc trong người: “Xúc xắc có sáu mặt, tao tung lên, nếu khi rơi xuống nó là số lẻ, một, ba, năm thì mày phải tự đâm mình từng đó nhát, một là một nhát, ba là ba nhát…”

“Nếu là số chẵn, hai, bốn, sáu thì cũng khá là buồn, mày phải đâm thêm ba nhát vào những vết dao đã đâm từ các số lẻ”.

“Trò chơi này chỉ có ba vòng, mong là mày có thể gắng gượng được, đừng để tao phải thất vọng”.

Nói đến quy tắc của trò chơi này thì trông vẻ mặt Hàn Thái…

Và cả ánh mắt đó cũng cực kỳ hào hứng, ý tưởng cho trò này đã nằm trong đầu hắn ta từ rất lâu rồi, chỉ là đến nay vẫn chưa chơi được.

Bởi vì người thường hoàn toàn không đủ sức để chịu mấy nhát dao đó, trò này chỉ nhắm vào các võ giả thôi!

Hắn ta nằm mơ cũng muốn mơ thấy cảnh mình dùng thân phận người thường để đùa bỡn võ giả, muốn xem thử võ giả có thể chịu nổi trò chơi này không, bây giờ cuối cùng cơ hội đã đến, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ lỡ.

Bên cạnh, khóe miệng Lục Thập Phương chợt co rút.

Mẹ nó đây là trò chơi quái quỷ gì?

Rõ ràng đang chơi người!

Tống Ngữ Yên nghe thấy quy tắc trò chơi thì đôi mắt trong veo ấy xuất hiện vẻ lo lắng và sợ hãi: “Trần Bát Hoang, không cần… Hàn Thái, anh muốn cái gì, chúng ta có thể thương lượng!”

Những thứ Tống Thiên Vũ để lại chính là thứ Tống Ngữ Yên muốn dùng mạng mình để bảo vệ.

Bây giờ…

Lại vì Trần Đức mà nhún nhường.

Có lẽ vì Trần Đức luôn cứu lấy cô ấy, cũng có thể vì cô ấy có cảm giác mắc nợ Trần Bát Hoang!

Những lời đó đều do ma xui quỷ khiến cô ấy nói ra.

Đáng tiếc.

Hàn Thái không thèm để ý đến cô ấy.

Mấy miếng đất căn nhà của nhà họ Tống.

Nói thật, nhà họ Hàn chẳng buồn để vào mắt, sở dĩ họ bảo Hàn Tùng đi thu hồi là vì muốn nói cho mọi người biết những thứ thuộc về nhà họ Hàn thì sớm muộn gì cũng sẽ về tay họ mà thôi.

“Cho nó một con dao”, Hàn Thái nói với người của mình.

Có người lập tức lấy ra một con dao găm dài bảy tấc trong người ra, vung tay ném đi.

Keng!

Dao găm rơi xuống chân Trần Đức.

“Nhặt lên là trò chơi có thể bắt đầu rồi”, Hàn Thái cười đầy độc ác: “Tất nhiên, mày cũng có thể từ chối, dùng mạng của con ả này để từ chối”.

“Thật ra tao cũng không hiểu lắm, sao chúng mày lại xem trọng đám đàn bà đó như thế, chúng mày không biết đàn bà chính là tảng đá duy nhất cản đường anh hùng ư, phải vượt qua thì mới gặt hái được thành tựu”.

Hắn ta đang nói thì Trần Đức đã ngồi xổm xuống nhặt con dao lên.

“Hay lắm, không tệ, đúng là nam tử hán đại trượng phu, để đề phòng việc đổ ra số chẵn ngay từ đầu, mày phải tự đâm mình một nhát làm khai vị trước”.

Hàn Thái thấy hành động của anh thì đắc ý đến lạ, đầy cảm giác thành tựu.

“Phụt!”

Trần Đức cầm dao, sát ý đang cuộn trào trong lồng ngực anh.

Hơn ba năm, đã hơn ba năm, hơn ba năm đã trôi qua rồi, anh chưa từng có lại cảm giác muốn giết một người như bây giờ.

Anh hận không thể băm dằm Hàn Thái thành từng mảnh nhỏ!

Nhưng, lý trí nói cho anh biết mình không thể làm như thế!

Một khi anh ra tay, Tống Ngữ Yên sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Anh phải chờ!

Chờ đợi cơ hội!

“Sao thế, chùng tay hả?", Hàn Thái thấy Trần Đức vẫn không nhúc nhích bèn châm chọc: “Xem ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi, haiz…”

“Phập!”

Trần Đức không nói gì, câu trả lời của anh chính là một động tác hết sức đơn giản.

Mũi dao xoay tròn, hướng về cơ thể mình đâm mạnh!

Dao găm đâm mạnh vào cơ thể, máu tươi chảy dọc theo thân dao, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất!

“Không!”

Tống Ngữ Yên sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn, cảm giác tự trách bản thân lại dâng lên, cô ấy biết là vì mình nên Trần Đức mới làm như thế.

Nếu như không có cô ấy, có lẽ những người này hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Dù anh đánh không lại, chạy cũng không thành vấn đề.

Lòng Tống Ngữ Yên dâng lên từng cơn đau đớn, tại sao người đàn ông này đối xử với bản thân mình cũng tàn nhẫn như thế?

Trần Đức nắm cán dao, cắn răng, dùng sức rút nó ra, cố nén đau đớn: “Mày không cần phải tung xúc xắc làm gì, mày muốn tao tự tổn thương bản thân, tao thỏa mãn cho mày!”

Vừa mới nói xong.

Trần Đức lại rút dao ra một lần nữa, đâm vào, rút ra, lại đâm vào, rút, đâm, lại rút, lại đâm!

Phập!

Phập!

Phập!

Một nhát, hai nhát, ba nhát…

Trần Đức một hơi đâm liên tục hơn mười nhát dao!

Mỗi một nhát dao đều cắm sâu vào da thịt!

Máu tươi khiến áo anh nhuộm đẫm một màu đỏ, rất nhiều miệng vết thương, vô cùng chói mắt khiến con người ta phải run rẩy.

Nhưng…

Trần Đức không hề hối hận.

Cuộc đời này thứ anh xem trọng nhất là lời hứa!

Anh từng hứa với Tống Thiên Vũ là sẽ bảo vệ Tống Ngữ Yên, thế thì anh nhất định sẽ dùng hết sức để bảo vệ cô ấy!

Nếu một người đàn ông không thể thực hiện nổi một lời hứa của mình thì có đáng là một thằng đàn ông nữa không?

Vì lời hứa.

Trần Đức có thể không màng đến tính mạng của mình.

Rất nhiều người nói rằng anh cố chấp.

Nhưng với anh mà nói đó chính là niềm tin!

Anh không thể đánh mất đi sự tín nhiệm đó được!

Hàn Thái muốn chơi anh, thì anh sẽ thỏa mãn hắn ta, không để hắn ta có bất kỳ một lạc thú nào!

Trần Đức bẩm sinh là một người ngàn nhẫn với chính mình, bấy giờ cả người anh trọng thương, sắc mặt thái nhợt nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp:

“Thế nào Hàn Thái, mày đã thấy hài lòng chưa?”

Hàn Thái nhìn chằm chằm Trần Đức, không nói gì.

“Phập!”

Trần Đức lại cho mình thêm một nhát, hỏi tiếp: “Hài lòng chưa?”