Bát Gia Tái Thế

Chương 186: Một phút



“Đúng vậy, bọn họ đều được xem là người của nhà họ Hàn, bình thường rất ít khi tụ tập lại cùng nhau, cũng ít khi đi ra ngoài”, Hàn Vân Sơn nói: “Vì một thằng nhóc mà làm rầm rộ như này, cũng không biết có đáng hay không".

"…”

Đồng thời lúc này.

Ở giữa trang viên.

Đối mặt với hơn một trăm võ giả.

Trần Đức mỉm cười.

Những người này quả thực không tệ, chỉ có điều với thực lực hiện tại của bọn họ thì e là ngay cả lúc anh từng là Binh Vương thì bọn họ cũng không thể đánh lại anh, chuyện giải quyết bọn họ cực kỳ đơn giản, cũng rất dễ dàng.

Ánh mắt Trần Đức lạnh lùng quét một lượt đám người trước mặt: "Tôi không muốn nói nhảm, cũng không muốn giết những người không liên quan đến nhà họ Hàn. Sống hay chết là do các người tự lựa chọn!"

"Giết!"

Câu trả lời đáp lại Trần Đức chỉ có một từ.

Cũng không biết ai đã nói ra từ này.

Ánh mắt âm u, dữ tợn, tràn đầy tham vọng.

"Rầm!"

"Rầm!"

Ngay lập tức, hơn một trăm người lần lượt giơ vũ khí lên, không có ngoại lệ, trên tay ai nấy cũng đều là kim loại sáng chói mắt, mỗi người một loại, dao dài sắc bén, lưỡi dao run lên, phát ra từng đợt chấn động dị thường.

Không một ai lùi bước, trong mắt bọn họ lóe lên vẻ hưng phấn, sự hưng phấn khi sắp giết người, trong mắt bọn họ, một mình Trần Đức có thể mạnh đến mức nào? Đối mặt với bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là con dê con cừu mặc sức bị bọn họ tàn sát mà thôi!

Hàn Vân Sơn nói rồi!

Cắt đứt một ngón tay của Trần Đức thì sẽ được thưởng một triệu!

Một cánh tay, năm triệu!

Một chân, tám triệu!

Tai, mũi, mắt, tim, gan, ruột, dạ dày... mỗi bộ phận đều được ghi rõ giá tiền, bất kể lấy bộ phận nào cũng đều có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh.

Đặc biệt là đầu của Trần Đức, ai chặt được đầu của anh thì sẽ được thưởng một trăm triệu!

Phần thưởng hậu hĩnh như vậy, đối với đám võ giả trong thế gian này mà nói, ai nghe cũng đều sẽ nổi lòng tham, sẽ vì số tiền này mà liều mạng!

Hơn nữa bọn họ còn là tử sĩ của nhà họ Hàn!

Trong mắt bọn họ, Trần Bát Hoang giống như một ngọn núi vàng đang chờ được khai quật và thu hoạch!

Dường như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng người trước mắt bị phân thành từng mảnh!

"Vù!"

Một cơn gió lạnh thổi qua, ngay sau đó, hơn một trăm người đã bắt đầu di chuyển, không ai lên tiếng nói lời nào, chen nhau tiến lên ra tay trước, không một tiếng động!

"Ha…"

Trần Đức cười khẩy, anh nói với tám người phía sau: “Mọi người ở đây đợi tôi”.

Vừa dứt lời.

Anh cũng đã di chuyển!

Rất nhanh ngay sau đó đã lao vào đám đông!

Anh không hề động đến vũ khí!

Hai tay trống không xông vào!

Hơn một trăm người kia không hề hoảng sợ, ai nấy cũng đều khát máu giơ dao lên chém về phía Trần Đức từ nhiều hướng khác nhau, sức mạnh cuồng bạo đó dường như khiến không khí tạo thành một cơn gió lạnh.

Giây tiếp theo...

"A!"

"Răng rắc!"

"Bộp!"

Một loạt âm thanh hỗn độn kèm theo tiếng la hét vang vọng khắp cả trang viên, tám người đi theo Trần Đức cũng hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy một màn vô cùng chấn động thị giác này.

Trần Bát Hoang như sói vào bầy dê, tốc độ của anh quá nhanh, hơn một trăm người đồng thời tấn công anh, nhưng không hề chạm tới được một cọng tóc của anh

Thường thì số người muốn chạm vào anh đều sẽ chết ngay trong giây đầu tiên!

Mỗi lần ra tay, năm ngón tay của anh đều cắm sâu vào trong cơ thể đối phương, còn cứng hơn cả lưỡi dao sắc bén, trực tiếp siết chặt từng đám da thịt, bẻ gãy từng cánh tay!

Anh quá hung ác giống như sát thần giáng thế, thủ đoạn đẫm máu cực kỳ tàn nhẫn, hết kẻ này đến kẻ khác bị anh đánh bay, trọng thương, mất mạng!

Đa số những kẻ từng bị anh đụng đến, không ai hoàn chỉnh cả, nằm bất động trên mặt đất không biết sống chết!

Chỉ với thời gian một phút.

Trên người Trần Bát Hoang đã bê bết máu.

Chỉ có điều, những vết máu kia không phải của anh, mà là của kẻ địch!

Dưới chân anh, hơn sáu mươi thi thể đã ngã xuống!

Đột nhiên, Trần Bát Hoang dừng lại.

Không đánh tiếp nữa.

Dường như có một bức tường vô hình đang bao bọc xung quanh anh, có mấy chục người đang đứng vây chặt anh nhưng bọn họ căn bản không dám đến gần!

Trong mắt bọn họ tràn đầy sợ hãi, hoảng loạn, kinh hoàng!

"Keng!"

Anh vứt con dao gãy dính máu trên tay xuống.

Có thể thấy rõ ràng.

Con dao gãy dính đầy máu đập mạnh xuống nền nhà lát đá cẩm thạch, cả một mảng đá cẩm thạch bị nứt thành một đường dài từ điểm mũi dao đâm xuống.

"Rắc!"

Sau đó, một số vết nứt lan dần ra giống như thủy tinh bị vỡ!

Im lặng!

Lúc này, bầu không khí xung quanh im lặng đến lạ lùng!

Im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng tim đập.

Tiếng tim đập mãnh liệt, dồn dập, thình thịch!

Mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp trong không khí, nồng nặc muốn nghẹt thở.

Ngoài ra còn có sự sợ hãi, hoảng hốt, kinh hoàng!

Còn lại khoảng năm mươi sáu mươi võ giả đang nhìn chòng chọc về phía thanh niên bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc này không có ai dám ra tay tiếp!

Dường như xung quanh Trần Bát Hoang có một loại không khí vô hình, ngăn cản bước chân của bọn họ, khiến bọn họ khó có thể tiến lên nửa bước!

Một phút!

Sáu mươi giây!

Chỉ trong sáu mươi giây, dưới chân Trần Bát Hoang đã có hơn sáu mươi người ngã xuống.

Trung bình chưa đến một giây, đúng vậy, trong vòng chưa đầy một giây đã có một người ngã xuống!

Tốc độ như này, sức mạnh như này.

Có ai ở đây có thể làm được?

Trần Bát Hoang so với đám người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp! Không cùng cảnh giới!

Tám người đi theo Trần Đức đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Trần Bát Hoang đến nhà họ Hàn thì khó mà rời đi được, sẽ hại bọn họ bị liên lụy.

Nhưng, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của anh, ai nấy cũng đều vui mừng không thôi.