Bát Gia Tái Thế

Chương 190: Ngày chết



“Kiếm được đấy, chỉ tiếc, người gì yếu quá, Hàn Vân Sơn, chẳng lẽ thuộc hạ của ông không có ai coi được một chút à?”

Trần Đức rất không vui, phải biết là anh rất mong mỏi gặp được đối thủ mạnh, để anh có thể đánh một trận thật đã đời!

Chỉ là…

Buồn cười nhất chính là, nhiều người ra mặt như vậy, thế mà không kẻ nào đáng để anh ra chiêu thứ hai.

Nhà họ Hàn ở Giang Bắc…

Là một gia tộc chỉ cần giẫm chân một cái là có thể khiến cả Giang Bắc run rẩy khiếp sợ.

Vậy là thực lực chỉ như thế thôi à?

Thật sự khiến anh thất vọng…

Phía sau lưng Trần Đức, tám người đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng rối bời, nhìn người thanh niên trước mặt với ánh mắt hoàn toàn khác, giờ phút này rốt cuộc họ cũng hiểu vì sao Trương Thiên Dương muốn bọn họ đi theo, bọn họ quả thật tâm phục khẩu phục ánh mắt của ông ta rôi.

“Hàn Vân Sơn, không có ai đánh được nữa hả? Hả????”

Trong biệt thự, gương mặt Trần Bát Hoang hiện lên trong màn hình camera, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tàn nhẫn, lại vừa như mỉa mai, châm chọc, trên khuôn mặt ngũ quan sáng sủa lếm lem vết máu, thoạt nhìn trông càng dữ dằn.

“Ông ơi… làm sao bây giờ???”, Hàn Tùng càng sợ hãi hơn, ban đầu khi Hàn Công Quyết và chú Cung thất bại, hắn chỉ cho rằng đó là việc ngoài ý muốn, không ngờ Trần Bát Hoang lại thực sự mạnh đến như vậy.

Bị hắn ta đánh tới trong nhà thật rồi sao?

Nếu thật sự bị đánh tới trong nhà, tất cả chắc chắn sẽ chết!

“Hàn Tùng, gặp chuyện không nên hoảng hốt, chúng ta còn có Giang đại sư ở đây mà”, Hàn Vân Sơn vốn cũng thoáng chút sợ hãi trong lòng, dù sao ông ta cũng chỉ là một ông già bình thường, rất bình thường.

Gặp một thanh niên có sức mạnh kinh khủng như vậy, nói không sợ là nói dối.

Thế nhưng.

Giang Hồ Hải ngồi ở chủ vị vẫn thản nhiên như cũ.

Chỉ là…

Ông ta có thể cảm nhận được…

Cái chết của Mã Viễn đã chọc giận Giang đại sư, dù chỉ là một người bình thường, lúc này ông ta cũng có thể cảm nhận được sát khí tràn ngập bàn ăn!

Giang đại sư bị động ổ rồi!

Chưởng môn đời tiếp theo của phái Không Đồng thực lực đến đâu, Hàn Vân Sơn hiểu rất rõ, trước đây ông ta đã từng nhìn thấy Giang đại sư ra tay.

Ông ta nhớ mang máng…

Đó là một con hổ.

Không phải hổ được nuôi trong sở thú.

Mà là một con hổ vùng Đông Bắc vừa được bắt về, dã tính còn nguyên vẹn, bản năng tấn công cực mạnh.

Chỉ một cú đấm, Giang Hồ Hải gần như chỉ cần một cú đấm…

Đã có thể giết chết con hổ hung dữ nọ!

Mà…

Mới chỉ ba năm trước thôi.

Sau ba năm, thực lực của Giang Hồ Hải chỉ e đã vượt xa trước đó.

Lúc này, ông ta đã nổi sát ý.

Hàn Vân Sơn tin chắc, phen này Trần Bát Hoang tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

“Có chuyện rồi? Có chuyện là đây đó hả?”, Giang đại sư phì cười, nhìn Trần Đức trong màn hình, cố ý nói: “Có chuyện mà mấy người nói là hắn đấy à?”

Giang Hồ Hải ngồi yên tại chỗ, như một bậc cao tăng, nhìn vào màn hình, Trần Bát Hoang đang càng lúc càng tiến gần biệt thự, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng sát khí cuồn cuộn.

“Hắn ta chỉ mới hoa tay múa chân một chút, vậy mà đối với các người đã là ‘có chuyện’ rồi sao?”

“Hàn gia chủ, ông đoán thử xem, nếu thằng nhãi này đến trước mặt ta, vậy thì Giang Hồ Hải ta sẽ giết chết nó trong vòng mấy chiêu?”, ánh mắt Giang Hồ Hải không giấu vẻ khinh thường, kèm theo dữ tợn.

Khinh thường, chính là khinh thường thực lực của Trần Bát Hoang.

Còn dữ tợn, là bởi vì Trần Bát Hoang liên tục giết chết hai đệ tử của ông ta, mà một trong số đó là đệ tử có thiên phú võ học cực mạnh mà ông ta kỳ vọng.

Điều này khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt trước nhà họ Hàn, trước đó ông ta còn mạnh mồm tuyên bố, rằng hai đệ tử này dư sức giết Trần Bát Hoang.

Vậy mà chỉ trong phút chốc, hai tên đệ tử tâm đắc cứ thế bỏ mạng.

Không chỉ bỏ mạng, mà linh khí Thanh Phong còn bị đối phương cướp đi.

Bất kể ra sao.

Ông ta cũng phải giết Trần Bát Hoang.

Để trả thù cũng được, để vớt vát mặt mũi cũng được, Trần Bát Hoang đều chắc chắn phải chết!

Đổ ực ly rượu Hầu Nhi xuống cổ họng, ly rượu rỗng trong tay Giang Hồ Hải bất giác nát bét, ngay sau đó ông ta nhẹ nhàng mở tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn bột thủy tinh mịn trắng xóa.

“Giang… Giang đại sư, tôi không phải người học võ, không thể đoán được”, Hàn Vân Sơn là một con cáo già, không phải ông ta không biết, mà là ông ta muốn để Giang Hồ Hải tự mình nói ra.

“Thực lực của hắn vừa rồi chẳng qua chỉ là hậu kỳ võ sư mà thôi, còn ta, đường đường là bán bộ tông sư”.

“So với ta, hắn chỉ như một con kiến hôi đứng trước voi dữ, hoàn toàn chênh lệch”.

Giang Hồ Hải bật ngón tay:

“Một chiêu, không, chỉ cần nửa chiêu, nửa chiêu thôi, ta có thể biến hắn thành một con chó chết!”

“Đại sư thật uy dũng”, Hàn Tùng kích động: “Có đại sư ở đây, hôm nay nhất định sẽ được chứng kiến Trần Bát Hoang gục ngã, ha ha ha”.

“Giang đại sư đúng là bậc anh hùng hào kiệt, trên dưới nhà họ Hàn hôm nay đều trông cậy cả vào Giang đại sư!”, nghe Giang Hồ hải nói như vậy, tảng đá trong lòng Hàn Vân Sơn rốt cuộc cũng nhấc xuống.

Giang Hồ Hải không nói gì.

Ông ta đang chờ đợi.

Chờ đợi Trần Bát Hoang đẩy cửa biệt thự bước vào, nhận lãnh cái chết!

Giây tiếp theo.

“Rầm!”

Cửa biệt thự được đúc bằng hợp kim nguyên khối đột nhiên rung lên, hai cánh cửa vốn đang khép chặt bị một cú đá hất toang ra.

“Rầm!”

Cánh cửa tung lên trời, nhắm hướng bàn ăn rơi xuống.

“A…”

Giang đại sư cười nhạt, vung tay lên.

Khoảnh khắc cánh cửa gần chạm vào bàn ăn, lại bị một chiếc đũa hất ra.

Văng rầm vào một góc trên mặt đất.

Cùng lúc…

Trần Đức xuất hiện ngay cửa lớn.

Sau lưng anh là tám người khiêng hũ cốt, lặng lặng nối gót không một tiếng động.

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

Anh chậm rãi bước từng bước vào trong biệt thự, bàn chân giẫm lên sàn đá cẩm thạch sạch như ly như lau, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng, bước chân đều đặn theo nhịp điệu đều đều vang lên.

“Trần Bát Hoang, thực lực của cậu không tồi”, Hàn Vân Sơn nhìn Trần Đức, tùy tiện nói: “Tiếc là, cậu lại chọc vào nhà họ Hàn, ông trời đã định sẵn, thế gian này có những gia tộc mà đám kiến hôi như các cậu không thể dây vào được đâu”.

“Ha ha ha Trần Bát Hoang, mày tưởng mình là người học võ thì trâu bò lắm à? Tưởng rằng mày có thể bước vào phòng khách nhà này là giỏi lắm rồi?”, Hàn Tùng cũng mỉa mai: “Giang Hồ Hải Giang đại sư của núi Không Đồng đang ở đây, mày chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến, có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào, có hiểu không hả?”

Trần Đức khoát tay, tám người đằng sau buông hũ cốt xuống, lạnh lùng nói:

“Mày nói đúng, có một số người không phải loại con sâu cái kiến có thể chọc vào được, cho nên… Ngày hôm nay, cũng chính là ngày chết của mày, cùng toàn bộ nhà họ Hàn các người!”