Bát Gia Tái Thế

Chương 192: Đánh bại



Ông ta bị cuốn trong vòng xoáy của sức mạnh kia, năm ngón tay và các khớp xương tay đều bị đánh tan tành, thịt trên cánh tay của ông ta dường như đã bị máy xay nghiền nát, xé vụn ra từng li từng tí, một luồng sức mạnh còn sót lại dồn vào cơ bắp, kinh mạch và xương cốt dọc theo cánh tay của ông ta.

"A!"

Giang đại sư bất giác hét lên một tiếng, ngay sau đó một ngụm máu đỏ phun ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân bủn rủn, lảo đảo lùi về phía sau, cho đến khi sát mép tường mới có thể dừng lại.

"Không… sao lại thế này!"

Giang Hồ Hải kinh hãi tột đột, ông ta nhìn chòng chọc về phía Trần Đức, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc, thở liên hồi, hơi thở nặng nề, tim đập loạn, hoảng sợ đến cùng cực.

"Sao… sao có thể mạnh như vậy?"

Ông ta không dám tin, sức mạnh của cú đấm đó hoàn toàn đè bẹp ông ta, tuy lúc nãy ông ta vội vàng đánh trả, nhưng... cho dù nghiêm túc thì ông ta cũng chắc chắn không phải là đối thủ của anh!

Sao lại như vậy được?

Hơn hai mươi tuổi, sao lại có thể có được sức mạnh như vậy?

Lẽ nào...

Tên này là một trong số đám yêu nghiệt kia?

Không, không thể nào!

Những tên yêu nghiệt đó không thể nào đến thế tục được!

Giang Hồ Hải là bán bộ tông sư, chỉ thiếu bán bộ nữa là có thể trở thành tông sư, còn thanh niên trước mặt này, một thanh niên tuổi đời còn trẻ mà đã là cao thủ cấp tông sư rồi! Tông sư hơn hai mươi tuổi...

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Giang Hồ Hải bất giác run sợ!

Ông ta vốn dĩ rất kiêu ngạo và tự tin, trong mắt ông ta, Trần Bát Hoang chỉ là một con kiến, cho dù có lợi hại hơn chút thì cũng chỉ là một con kiến lớn mà thôi.

Lúc trước ông ta khoác lác rằng chỉ với nửa chiêu là có thể khiến Trần Đức mất mạng.

Nhưng thực tế là...

Đối phương chỉ mới xuất một chiêu đã hạ gục ông ta, hạ gục hoàn toàn!

Sau khi trải qua cú đấm này, sự kiêu ngạo, tự tin và điềm tĩnh của ông ta đã hoàn toàn mất sạch, cú đấm đó đã đẩy tuyến phòng ngự tâm lý của ông ta xuống vực thẳm.

Bất khả chiến bại!

Đây là đánh giá hiện tại của ông ta về Trần Bát Hoang!

Lúc này ông ta mới nhận ra, con kiến thực sự, rác rưởi thực sự, không phải là Trần Bát Hoang, mà là chính bản thân ông ta...

Tông sư, một tông sư mới ngoài hai mươi tuổi.

Trước đó, ông ta hoàn toàn không dám nghĩ.

Giang Hồ Hải ngồi một xó ở góc tường, trong lòng kinh hãi vô cùng, còn Hàn Vân Sơn và Hàn Tùng đứng một bên càng thêm ngẩn người, cả hai ngồi dưới đất run bần bật.

Hàn Tùng sợ đến nỗi tè cả quần!

Giang Hồ Hải, Giang đại sư, chưởng môn tiếp theo được nội bộ Không Đồng quyết định, vậy mà lại bị đánh bại!

Đã nói là đánh một tay, nhường ba chiêu.

Bây giờ lại bị đánh bại bởi một cú đấm!

Đoàng đoàng đoàng!

Trong đầu bọn họ giống như có tiếng sấm rền vang, hai ông cháu hoàn toàn sững sờ, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Biết trước Trần Bát Hoang sắp đến.

Bọn họ tưởng là đã chuẩn bị đầy đủ, chính vì sự tự tin này nên bọn họ đã không hề gọi cảnh sát, chứ đừng nói đến việc gọi những người còn lại trong nhà họ Hàn đến đây,

Suy cho cùng, Trần Bát Hoang đến đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Hàn Vân Sơn chỉ gọi một mình Hàn Tùng đến xem, để hắn trút giận và báo thù.

Chỉ là, không ngờ...

Hiện thực lại trái ngược như vậy!

Rõ ràng là Giang Hồ Hải rất mạnh mẽ, ba năm trước, một con hổ dữ cũng bị ông ta giết chết chỉ với một cú đấm!

Bán bộ tông sư, tìm khắp Giang Bắc này, cường giả mạnh như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Giang Hồ Hải lại chính là người tài ba nhất trong số này, tiếng tăm vang dội, vốn luôn kiêu ngạo, tự tin và liều lĩnh.

Nhà họ Hàn, chính là nhờ có hơn một trăm võ giả cùng với sự hỗ trợ của ông ta nên mới có thể giữ vững trạng thái hưng thịnh trong lúc lão tổ của nhà họ Hàn bế quan.

Một người bá đạo như vậy, sao…sao có thể bị đánh bại được chứ?

Hàn Vân Sơn ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt bất an hoảng loạn, cả người như già đi chục tuổi. Một đấm của Trần Bát Hoang đã đánh bại không chỉ một mình Giang Hồ Hải…

Anh đã đánh bại sự tự tin của nhà họ Hàn, cũng như sức mạnh, tâm trí và linh hồn của Hàn Vân Sơn, ông ta cảm thấy cả nhà họ Hàn có lẽ đã bị cú đấm đó nghiền nát!

"Không…"

Vẻ mặt Hàn Vân Sơn cực kỳ tuyệt vọng.

Lão tổ của nhà họ Hàn không có ở đây, Giang Hồ Hải đã bị đánh bại.

Ai có thể chống lại thanh niên này?

"Trời ơi...”, Hàn Vân Sơn tuyệt vọng, trước đây ông ta cực kỳ cực kỳ cực kỳ tự tin, không xem Trần Bát Hoang ra gì.

Chỉ là khoảnh khắc này, một đôi mắt già nua đầy tuyệt vọng.

“Người nhà họ Hàn, rốt cuộc đã chọc phải người nào thế này!”, Ông ta ngồi thừ dưới đất, tâm tình phức tạp, vừa hối hận vừa sợ hãi.

Tại sao ông ta lại bảo Hàn Tùng đến nhà họ Tống?

Tại sao lại để cho tên biến thái Hàn Thái kia đi xử lý Trần Bát Hoang?

Tại sao lại ra vẻ trong video, ra vẻ trước mặt Trần Bát Hoang làm gì?

Tại sao lại để anh tìm đến tận cửa?

Không nên mà!

Biết vậy đã chẳng làm!

Từ đáy lòng Hàn Vân Sơn dâng lên một nỗi tuyệt vọng vô tận, ông ta thất thần:

"Lẽ nào, nhà họ Hàn lớn mạnh, nhà họ Hàn được truyền thừa qua nhiều thế hệ, bây giờ thực sự sắp… bị tiêu diệt rồi sao?”

Giang Hồ Hải bị đánh bay, Hàn Vân Sơn và Hàn Tùng ngồi thừ trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng nổi lên từng đợt sóng gió.

Ngược lại, sau khi Trần Bát Hoang đấm xong cú đấm đó, anh không tiến lên nửa bước cũng không lùi lại nửa bước, thân hình cao lớn, đứng thẳng ở chỗ cũ, vẻ mặt lãnh đạm.

Như thể, mọi thứ đều trong dự tính của anh.

Trên thực tế, quả thực là chuyện trong dự tính, thời điểm nhìn thấy Giang Hồ Hải, anh đã có thể thấy được cảnh giới của đối phương.

Dùng cảnh giới tu luyện của anh phán đoán, Giang Hồ Hải chẳng qua chỉ mới miễn cưỡng đạt đến cảnh giới ngưng khí hậu kỳ.

Khoảng cách giữa hai người là rất lớn, giống như sự khác biệt giữa mây và bùn!

Tám người do Trương Thiên Dương phái đến đều kinh hãi không thôi, đêm nay tư tưởng vốn có của bọn họ hết lần này đến lần khác được làm mới, không ngừng bị phá vỡ, rồi lại được làm mới...

Vốn nghĩ rằng chuyến đi này chắc chắn sẽ toàn là gió tanh mưa máu, cực kỳ tàn khốc và đầy thử thách...