Bát Gia Tái Thế

Chương 213: Xuất hiện



Trên con đường tranh tối tranh sáng, đèn đường làm cho cái bóng của Diêm Mộng kéo dài ra, khuôn mặt cô ta tái mét, trong lòng sợ hãi, bất an, kinh hoàng đều có đủ. Toàn thân run rẩy, bước chân không ngừng lảo đảo lùi dần.

Chỉ là đằng trước cô ta có Hoa Ban Hổ, đằng sau có ba người Đầu Trọc, muốn lui cũng lui không được, kẹt cứng ở chính giữa:

“Đừng… Đừng qua đây, mấy người bước thêm một bước nữa… tôi sẽ… la lên… Thật đó!”

“La lên?”

Hoa Ban Hổ giễu nhại: “Em gái à, cưng thử la lên thử coi, nghĩ đây là đâu hả? Tưởng sẽ có người đến cứu cưng sao?”

“Cưng càng la lớn, anh đây càng khoái à nha”.

“Anh Hổ, anh nói nghe quen tai ghê, y chang mấy thằng phản diện trong phim hay nói vậy”, Đầu Trọc nói vậy nhưng mặt mày tỉnh bơ, không chút kiêng dè.

Khúc đường này trong thời gian ngắn không có ai lai vãng cả.

Cho dù có đi nữa…

Thì ai dám lo chuyện bao đồng?

Con người trong thời đại này đều lạnh lùng, lãnh đạm, hoàn toàn không có ai muốn xen vào chuyện người khác.

“Ha ha ha!”, Hoa Ban Hổ hờ hững nói: “Nhân vật phản diện thì sao? Em gái à, anh không tin có ai đến cứu cưng đâu, cưng không có số làm nữ chính rồi cưng à”.

Bất chợt…

Hắn vươn tay về phía Diêm Mộng.

“Đừng mà… đừng mà”, Diêm Mộng hét lên, sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất, dùng tay che chỗ nhạy cảm.

“Đàn bà con gái các cưng… đứa nào chả nghĩ một đằng nói một nẻo? Bây giờ nói đừng, lát nữa còn chẳng rên rỉ cầu xin…”, Hoa Ban Hổ không nhúc nhích thêm nữa, cánh tay kia đã gần chạm tới Diêm Mộng rồi.

“Cứu tôi…”, Diêm Mộng đưa mắt nhìn Mạc Thiếu Dương.

Ánh mắt Mạc Thiếu Dương hoảng loạn, hắn cúi gằm mặt vờ như không thấy.

Trong lòng Diêm Mộng tuyệt vọng, uất hận tràn trề, chỉ hận không thể chết ngay cho rồi, tiếc là cả đám đàn ông vây kín cô ta vào giữa, ngay cả sức lực để chết cũng chẳng có.

“Dừng tay lại”.

Đột nhiên…

Một giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh, trầm thấp từ trong bóng tối vọng đến.

Tiếp đó…

Một bóng người màu đen…

Bóng người mang mặt nạ hề, toàn thân áo đen từ xa bước tới, dần dần hiện lên rõ ràng trong mắt mọi người.

Cánh tay của Hoa Ban Hổ vô thức run lên.

Khi thấy rõ người vừa đến, hắn không khỏi nhíu mày: “Đệt mợ, không ngờ có đứa tới cứu cưng thật, nửa đêm còn đeo mặt nạ, muốn dọa chết tao hả?”

“Thằng hề, tao là Hoa Ban Hổ, địa bàn là khu bắc thành phố Tần, nghe thấy tên tao rồi thì xéo cho nhanh, đừng quấy rầy ông đây hành sự, đê ma ma mày tưởng mày là ai? Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?”, Hoa Ban Hổ hùng hổ quát.

Nhưng mà…

Bóng người đó vẫn bước đều về phía trước.

Có vẻ như hoàn toàn không để lời hắn vào tai.

“Lại gặp một thằng chán sống nữa!”, Hoa Ban Hổ hất hàm với Đầu Trọc: “Lên, chặt đứt chân nó, bắt nó quỳ lết một bên nhìn ông đây chơi gái”.

“Ha ha ha yên tâm đi anh Hổ, anh cứ tiếp tục, để nó cho tôi”, Đầu Trọc cười hề hề, kéo theo hai tên đàn em, mỗi tên rút ra một cây mã tấu trên xe bánh mì.

Nhìn thấy cây mã tấu, Mạc Thiếu Dương sợ đến muốn són ra quần.

May mà hắn không phản kháng.

Bằng không đêm nay hắn chết chắc.

“Em gái à, cưng thấy không, dù có người tới cứu cưng thì sao chứ, vô ích thôi, tốt nhất là em theo anh đi, đàn bà bị anh chơi qua rồi sau này có đi lại trên giang hồ cũng được người ta nể mặt vài phần đó. Huống hồ… ngoài anh ra, ba thằng đệ của anh cũng sẽ chơi em, nói ra thì em cũng mát mặt lắm chứ bộ”.

Hoa Ban Hổ nhìn cơ thể mơn mởn của Diêm Mộng, hắn đã nhịn hết nổi rồi. Tuy dáng vóc Diêm Mộng không bằng Nữ Báo Hoa, nhưng cô ta được cái ngây thơ, dễ thương, kiểu như chim non mới ra ràng, khiến ai cũng thèm khát được nắn bóp, hủy hoại.

Tiếp đó, Hoa Ban Hổ đưa tay rút dây lưng quần, tay kia vươn ra sờ lên mặt Diêm Mộng.

“Đừng…”

Diêm Mộng òa khóc, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

“Khóc hả? Anh đây thích khóc lắm…”

Hoa Ban Hổ còn chưa dứt lời.

Một luồng sáng trắng đột ngột lóe lên.

Một giây sau đó.

Bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!

Hệt như bị một lưỡi dao sắc bén lia qua!

Bàn tay to lớn rơi uỵch xuống đất, tốc độ đứt lìa quá nhanh, năm ngón tay hãy còn run bần bật!

“Á á á!!!!”

Gần như cùng lúc…

Hoa Ban Hổ rống lên vang trời dậy đất, một cơn đau thấu xương lập tức xông lên não hắn, khiến hắn quỳ lết xuống đất.

Tròng mắt hắn lồi ra dữ dằn, đau đớn, cùng với ngỡ ngàng, không thể tin nổi!

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tay hắn, sao lại đứt rồi?

Chung quanh hắn không có dao, không có kiếm, cũng không có bất cứ thứ gì làm vũ khí!

Hắn không hiểu, ánh sáng trắng vừa rồi, rốt cuộc là cái quái gì vậy?

“Á!!!”

Tiếng hét lần này là của Diêm Mộng, bàn tay kia vừa vặn rơi xuống trước mặt cô ta, máu tươi còn chảy ròng ròng.

Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, làm gì đã phải đối mặt với cảnh tượng khủng khiếp bậc này, cô ta che miệng, hoảng hốt cực độ, nhìn máu me nhoe nhoét đầy đất, dạ dày cô ta quặn lên từng hồi.

Bên kia, Mạc Thiếu Dương há hốc mồm.

Hắn ta cũng không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Ba người Đầu Trọc đang bước về phía người mang mặt nạ hề thì hoàn toàn ngu người!

Toàn bộ hiện trường…

Chỉ có bọn chúng biết chuyện gì vừa xảy ra!

Vừa rồi…

Bọn chúng nhìn thấy tên hề kia giơ tay lên, chập ngón tay thành kiếm, khoát một đường trên không trung…

Tiếp theo…

Bọn chúng thấy một luồng sáng trắng lóe lên.

Ngay sau đó, bàn tay của Hoa Ban Hổ bị chặt đứt!

Cứ thế bị chặt đứt!

Chiêu số gì vậy?

Cả ba đều choáng váng.

“Ma… có ma, anh Hổ, chạy mau, hắn không phải người!!!”, ngay sau đó, Đầu Trọc kinh hoàng gào lên, ngoài ma quỷ, hắn thật sự không biết phải giải thích cảnh tượng xảy ra trước mắt như thế nào nữa.

Hai tên đàn em bên cạnh sắc mặt trắng bệch, sợ đến run rẩy không nhấc nổi nửa bước.

Từ ngày bước ra giang hồ đến nay, lần đầu tiên bọn chúng sợ hãi đến vậy!

Bởi vậy cho nên, tên hề cứ thế ung dung đi lướt qua chúng, chúng cũng chẳng dám nhúc nhích mảy may.

Chẳng chút trở ngại, tên hề đi thẳng tới chỗ Diêm Mộng.

Từ nhỏ Hoa Ban Hổ đã không tin thế giới này có ma quỷ, cho dù gặp phải chuyện khó giải thích, hắn cũng tuyệt không tin là ma quỷ, cắn răng nén đau, hắn hỏi:

“Mày… mày là ai?”

Tên hề không mở miệng

Chỉ bước đến trước mặt hắn, nhìn từ trên cao xuống, giáng một bạt tai.

“Chát!”

Hoa Ban Hổ chỉ cảm thấy sấm sét nổ oành oành trên đầu, nhanh chóng ngã nhào xuống.

Thất khiếu trào máu.

Chết thẳng cẳng!

Lúc sắp chết, trong mắt hắn chỉ toàn là ngỡ ngàng.

Hắn đường đường là Hoa Ban Hổ.

Một trong những tay anh chị khét tiếng khu bắc thành phố Tần.

Cứ thế mà chết!

Chết trong tay một kẻ lai lịch không rõ ràng.

“Chạy mau!”

Đầu Trọc mặt mày tái mét, gần như hóa điên, chẳng biết kiếm đâu ra sức lực vội vàng vắt giò lên cổ chạy trối chết, đâu cũng không dám quay lại, hai thằng đệ tựa hồ vừa tỉnh cơn mê, cập rập đuổi theo.

Chân ai nấy đều run sắp nhũn ra nên tốc độ rất chậm, còn không bằng một đứa bé tập đi.

Nhưng mà tên hề vẫn không đuổi theo.

Chỉ bước tới trước mặt Diêm Mộng, nhàn nhã vươn tay ra.

Diêm Mộng mặt trắng hơn cả phấn.

Vô thức định rụt lại

Sau khi chắc chắn tên hề không có ý xấu, mới đưa tay ra kéo tay người trước mặt.

Một bàn tay lạnh lẽo.

Gần như không hề có thân thiệt.

Lạnh đến nỗi Diêm Mộng phát sợ.

Nhờ lực tay của người trước mặt, cô ta khổ sở gượng đứng dậy, gạt lệ trên mắt: “Anh… anh… cứu tôi sao?”