Bát Gia Tái Thế

Chương 223: Quỳ xuống cho tao!



"Bố, giúp con xử hắn, giết hắn. Sau đó, gọi người tới quăng hắn ra đi!"

Vẻ mặt Diêm Mộng cực kỳ khó coi, giờ đây đã thật sự không có ai có thể cứu Trần Bát Hoang nữa rồi.

Có lẽ, còn liên lụy đến cô ta nữa ấy chứ.

Khốn kiếp! Trần Bát Hoang chết tiệt!

Song, trong lúc cô ta đang lo lắng, tức giận, sợ hãi thì một cảnh khiến người ta bất ngờ chợt xuất hiện. Tống Ngữ Yên vội vàng bước tới từ xa, rồi đi đến trước mặt Trần Bát Hoang, lo lắng hỏi: "Anh... không sao chứ?"

Là một người phụ nữ, Diêm Mộng rõ ràng thấy được tình yêu trong ánh mắt của Tống Ngữ Yên.

Tuy tình cảm ấy rất nhạt, nhưng vẫn bị cô ta nhận ra!

Không thể nào?

Một người đẹp như Hạ Thiên Tuyết thôi Diêm Mộng còn có thể hiểu được, dù sao cô ấy cũng là gái làng chơi, thấy cái mình thích là thèm và chẳng thèm để ý tới gì khác.

Nhưng, Tống Ngữ Yên lại khác, cô ấy không những khó gặp được, vẻ ngoài còn có thể sánh bằng những idol, lại là chủ tịch tập đoàn Dược Thiên Vũ!

Lạnh lùng, xinh đẹp, thanh cao như Quảng Hàn tiên tử, đây là những cụm từ dùng để hình dung cô ấy.

Một người phụ nữ như vậy, sao lại... sao lại có tình cảm với Trần Bát Hoang?

Thế nhưng, đây chưa phải tất cả, đằng sau còn có Quan Hổ, ông ta như lửa cháy đến mông, mặt mày lo lắng bước tới, kính cẩn hỏi: "Cậu Trần, cậu sao rồi, là ai chọc cậu, tôi sẽ đuổi cổ gã đi ngay!"

Rất dễ thấy trong mắt Quan Hổ có nét sợ hãi!

Ông ta chính là người đại diện cho Trương Thiên Dương đó!

Ông ta đang sợ gì chứ?

Một loạt cảnh tượng ấy khiến Diêm Mộng hết sức kinh ngạc, cô ta có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao lại thế.

Thực tế, dù là Quan Hổ hay Tống Ngữ Yên thì đều không lo Trần Đức sẽ xảy ra chuyện, cái thật sự khiến họ lo lắng là Trần Đức sẽ gây chuyện!

Nếu anh định gây chuyện trong một trường hợp long trọng như hôm nay thì sẽ rắc rối to!

Còn tên Mạc Thiếu Dương kia, con gián ở đâu ra vậy? Chỉ với hắn ta thì có thể đụng đến một sợi lông của cậu Trần chắc?

"Chát!"

Trong lúc Diêm Mộng đang suy nghĩ thì bỗng vang lên một tiếng tát tai, Mạc Vấn Thiên tát một phát lên mặt Mạc Thiếu Dương.

"Bố, sao bố...", Mạc Thiếu Dương ngơ ngác.

Một cái tát ấy không chỉ đánh cho Mạc Thiếu Dương ngẩn ngơ mà Diêm Mộng, bạn thân của cô ta và Lục Tầm Dạ cũng ngơ ngác.

Đây rốt cuộc là sao?

"Chát!"

Mạc Thiếu Dương còn chưa nói xong, Mạc Vấn Thiên lại tát thêm một cái, thở hổn hển nói: "Mạc Thiếu Dương, mày giỏi rồi chứ gì? Dám sỉ nhục cậu Trần ư!"

Mạc Vấn Thiên nhéo lỗ tai Mạc Thiếu Dương, kéo hắn ta đến trước mặt Trần Đức: "Quỳ xuống, xin lỗi cậu Trần đi!"

"Bố, bố nói gì vậy!", Mạc Thiếu Dương sợ ngây người, mặt mày ngơ ngác, trên má nóng rát. Hắn ta ngỡ mình nghe nhầm: "Bố bảo con... quỳ xuống, xin lỗi hắn?"

Má nó!

Trong lòng Mạc Vấn Thiên sợ muốn chết, đến lúc này rồi còn hỏi cái gì nữa?

Ông ta không nhịn nổi đá vào đùi Mạc Thiếu Dương, quát: "Mau quỳ xuống cho tao!"

Tiếng quát ấy khiến mọi người giật bắn mình, Mạc Thiếu Dương thì lập tức quỳ xuống đất.

"Bố, tại sao?", Mạc Thiếu Dương khó hiều hỏi. Hắn ta đường đường là Mạc Thiếu Dương, tại sao phải quỳ xuống trước mặt một tên vệ sĩ chứ?

Sắc mặt Mạc Vấn Thiên khó coi đến mức vắt ra nước, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khẽ cắn môi, tự mình trầm giọng nói với Trần Đức một cách hết sức chân thành: "Cậu Trần, là thằng oắt nhà tôi không hiểu chuyện, mong cậu rộng lượng đừng chấp con nít con nôi. Tôi thay thằng oát này xin lỗi cậu rất nhiều!"

Mạc Vấn Thiên vừa nói vừa cúi gập đầu về phía Trần Đức, có thể thấy được cơ thể ông ta đang run rẩy vì sợ hãi!

Ông ta dốc sức làm việc bao nhiêu năm mới đi được tới vị trí như ngày hôm nay, nên thật sự không muốn vì thằng con trời đánh mà mất hết mọi thứ!

Quan trọng nhất là mấy năm nay, ông ta đã làm một số chuyện, mà sau khi Tống Ngữ Yên lên làm chủ tịch mới của tập đoàn Dược Thiên Vũ vẫn nhắm một mắt, mở một mắt.

Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn làm cho ra lẽ thì ông ta sẽ phải ngồi tù!

Mà Trần Bát Hoang hoàn toàn có thể điều tra ra ông ta!

Đây mới là lý do ông ta sợ hãi!

Quan Hổ dò hỏi, Tống Ngữ Yên lo lắng, Mạc Vấn Thiên lo sợ, cảnh tượng ấy đã được mấy người Mạc Thiếu Dương, Lục Tầm Dạ, Diêm Mộng, Nhan Tiểu Sa thu hết vào đáy mắt.

Giờ phút này, Mạc Thiếu Dương có ngu thì cũng hiểu được một điều, Trần Bát Hoang không phải người hắn ta có thể chọc vào!

Sắc mặt đám người Lục Tầm Dạ cũng hết sức phức tạp...

Mạc Thiếu Dương đã cho họ thấy ảnh của Tống Ngữ Yên và luôn than thở cô ấy là một mỹ nhân tuyệt sắc. Còn Quan Hổ lại là người đại diện của Trương Thiên Dương. Thế nên, đương nhiên là họ đều biết cả hai.

Quyền cao chức trọng, giàu nứt đổ vách!

Câu ấy là dùng để chỉ loại người như họ!

Mà hai người lại thân thiết với Trần Bát Hoang như thế!

Tại sao chứ?

Chẳng phải Trần Bát Hoang chỉ là một tên vệ sĩ thôi sao?

Tình hình trước mặt khiến đám Lục Tầm Dạ không nhịn nổi rùng mình.

Dù có ngớ ngẩn thì họ cũng nhận ra được Trần Đức là một người không bình thường.

Hay có thể nói, dù anh ta có là người bình thường thì có hai cái ô dù như Quan Hổ và Tống Ngữ Yên, cũng đã đủ để đè bẹp bọn họ!

Bất kể là Nhan Tiểu Sa, Trần Ngọc Đình hay Lục Tầm Dạ thì không ai là không sợ cả.

Họ đã từng chế giễu Trần Bát Hoang, nên lo anh sẽ lợi dụng cơ hội này để trả thù!

So với Mạc Thiếu Dương thì họ chẳng là gì cả, nếu Trần Đức mà trả thù, chắc chắn họ sẽ xong đời!

Ba người nghĩ vậy thì toát mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng không thôi.

Diêm Mộng đứng cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, khách trọ nhà cô ta có thân phận cao như vậy luôn?

Tại sao anh ta không nói sớm?

Nếu nói sớm thì sao sẽ có chuyện như giờ xảy ra?

Diêm Mộng vừa kinh ngạc vừa có hơi tức giận và ức chế, có cần phải giả vờ vậy không? Lẽ nào giả bộ như thế trước mặt cô ta thì cảm thấy hơn người lắm hả?

Hừ!

So với chú hề kia thì anh là cái thá gì chứ!

Trong lòng Diêm Mộng nghĩ thế bèn cảm thấy hết sức tủi thân, hoàn toàn vứt chuyện Trần Bát Hoang nói anh đến bán đấu giá bức tranh ra sau đầu.

Diêm Mộng chỉ tủi thân, còn nhân vật chính như Mạc Thiếu Dương thì không những ức chế còn sợ hãi và lo lắng muốn chết!

Mạc Thiếu Dương khác Diêm Mộng, hắn ta vẫn nhớ trước đó Trần Bát Hoang đã từng nói qua câu ấy!