Bát Gia Tái Thế

Chương 226: Buổi đấu giá của những kẻ có tiền



Trần Đức nhàn nhạt nói, cũng chẳng để ý mấy. Giờ anh chỉ mong buổi đấu giá mau bắt đầu để xem rốt cuộc thì Thanh Hà Thượng Đồ có giá bao nhiêu.

"Còn 30 giây nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu, mời các quý ông, quý bà nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Trong lúc đấu giá, mong mọi người hãy im lặng, đừng tùy tiện đi lại. Nếu cần phục vụ, chỉ cần cầm lấy điện thoại trên bàn, gửi yêu cầu cho nhân viên là được, xin cảm ơn!"

Giữa thính phòng truyền đến hình ảnh đếm ngược cùng với sự nhắc nhở về quy định.

Dưới lời nhắc nhở ấy, mỗi một ông lớn tham gia buổi đấu giá đều thôi không nói chuyện với nhau nữa, bắt đầu ngồi xuống. Quan Hổ ngồi ở bên cạnh Trần Đức. Hôm nay, ông ta sẽ thay Trương Thiên Dương tiếp đón Trần Đức.

"Buổi đấu giá sắp bắt đầu..."

Sau một tiếng nhắc nhở, ngọn đèn trong hội trường lập tức tối đi, cuối cùng phụt tắt, chìm trong bóng tối.

Chưa đến 10 giây thì âm nhạc đã vang lên, trên đài, ngọn đèn bừng sáng, một điệu múa và tiếng hát bắt đầu cất lên, không khí lập tức trở nên sôi động.

"Thưa các vị lãnh đạo, các quý ông, quý bà. Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá lần thứ 17 tại trung tâm Thế Kỷ. Tôi là Miêu Tiểu Thanh, người dẫn chương trình đêm nay!"

Sau điệu múa ấy, Miêu Tiểu Thanh mặc một chiếc sườn xám, tao nhã bước ra từ trong ánh đèn. Cô ấy vốn đã xinh đẹp, cộng thêm chiếc váy sườn xám mang đậm nét Phương Đông lộ ra dáng người ma mị lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cô ấy quả thật là một người rất giỏi, chỉ đôi ba câu đã khiến bầu không khí trong hội trường sôi động lên. Bất kể là ông lớn trong giới kinh doanh hay chính phủ đều cảm thấy Miêu Tiểu Thanh rất khéo.

Kế tiếp với Trần Đức thì lại có chút nhàm chán, dưới sự dẫn dắt của Miêu Tiểu Thanh, lần lượt mời bên tổ chức là Trương Thiên Dương và những ông lớn trong cơ quan nhà nước phát biểu, dưới đài vẫn vỗ tay liên tục.

"Cảm ơn màn phát biểu tuyệt vời của các vị lãnh đạo. Hôm nay, mục đích của mọi người tới đây là để mua đồ. Vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa, kế tiếp, xin mời vật phẩm đầu tiên của chúng ta".

Miêu Tiểu Thanh vung bàn tay ngọc ngà lên, nhân viên phục vụ phía dưới lập tức bưng một bức tranh lên. Bức tranh ấy cũng không phải đồ cổ, mà là một tác phẩm hiện đại, vả lại, nét vẽ cũng khá non nớt mang tính trẻ con.

"Bức tranh này do một bạn nhỏ ở vùng núi vẽ, mấy tháng trước, chủ tịch của chúng tôi đi du dịch đến một vùng núi nghèo khó, thấy các bạn nhỏ ở đó đọc sách, đến trường trong điều kiện gian khổ. Ông ấy đến trường học thấy một bạn nhỏ đang vẽ tranh, bèn bỏ ra một số tiền lớn mua nó".

"Số tiền ấy dùng để xây dựng trường học, nhưng, vẫn là không đủ. Vì vậy, chủ tịch của chúng tôi hy vọng những ông lớn có địa vị xã hội có thể giúp những trẻ em nghèo vùng cao, đi ra vùng núi, thoát khỏi cảnh nghèo khổ".

Miêu Tiểu Thanh giới thiệu về lai lịch của bức tranh trước, sau đó trên màn hình chợt hiện lên một đoạn video. Trong thước phim ấy là cảnh trường học, nhà cửa hoàn toàn khác với những gì mọi người thấy, điều kiện rất cơ cực.

Sau khi đoạn phim kết thúc, Miêu Tiểu Thanh mới nói tiếp: "Hôm nay, nhân buổi đấu giá này, chủ tịch bèn lấy bức tranh kia ra đấu giá, mục đích không phải vì kiếm tiền mà chỉ vì làm từ thiện. Số tiền kiếm được sẽ được quyên góp cho vùng cao!"

"Mức ra giá của ông ấy không cao, bước giá đầu tiên là 100 ngàn tệ! Nâng giá không thể thấp hơn 50 ngàn!"

100 ngàn tệ với các ông lớn giới kinh doanh thì hoàn toàn chẳng là gì, một quý bà giơ thẻ lên nói: "1 triệu".

"1,5 triệu".

"Vì trẻ em vùng cao, tập đoàn trang sức chúng tôi cũng sẽ góp chút sức, 5 triệu!"

"..."

Tiếng ra giá liên tục vang lên hết đợt này đến đợt khác. Đến vị trí như họ, có đôi khi tiền chỉ là mấy con số. Mà nó cũng đã không còn quan trọng, quan trọng là tên tuổi, tiếng tăm và tiền đồ.

Buổi đấu giá hôm nay vô cùng long trọng, lại có những ông lớn trong cơ quan nhà nước, bỏ chút tiền thể hiện trước mặt họ cũng sẽ không thiệt.

Cuối cùng, bức tranh kia đã được bán với mức giá 9,8 triệu tệ. Trương Thiên Dương tự mình đứng dậy để cảm ơn, cũng tỏ vẻ chắc chắn sẽ đưa tiền đến vùng cao.

Vật phẩm đầu tiên là đấu giá từ thiện, kế tiếp mới xem như chính thức bắt đầu. Đủ loại vật phẩm đáng giá muôn màu muôn vẻ như đồ cổ, tranh chữ, trang sức, kim cương, cái gì cũng có. Mỗi một thứ đều có giá cả vài triệu tệ, thậm chí có một lần Trần Đức còn kinh ngạc thấy một chiếc xe lăn được đẩy lên đài, nghe nói là xe lăn công nghệ cao. Cuối cùng còn được bán với giá hơn 10 triệu tệ.

Lâu lâu Trần Đức cũng ra giá với những món đồ kia để có chút không khí tham gia. Anh phát hiện, mỗi khi anh ra giá, gia chủ nhà họ Hồ kia sẽ nâng giá lên, cố tình chống lại anh.

Song, anh cũng chẳng thèm để ý, chỉ thuận tay ra giá mà thôi. Trước mắt, vẫn chưa có vật phẩm nào đủ để thu hút anh.

"Kế tiếp là một vật phẩm khá đặc biệt, song... tuy nó bặc biệt, nhưng chắc chắn đa số các vị ngồi đây sẽ thích".

Miêu Tiểu Thanh cười tươi, sau đó, một bình rượu trông có chút lâu đời được bưng lên.

Bình rượu ấy rất lớn, cần phải có hai người mới ôm được.

Bình rượu này được đóng kín, nó vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của Trần Đức.

Cái mũi của anh nhạy hơn người thường rất nhiều, bình rượu ấy vừa xuất hiện thì anh đã ngửi được một mùi hương cực kỳ nồng đậm!

Là rượu lâu đời!

Miêu Tiểu Thanh giới thiệu:

"Đây là một bình rượu lâu đời do các thế hệ ông cha của một ông cụ để lại. Nó được đặt trong hầm và được bảo quản cẩn thận, có tuổi đời trăm năm. Vốn là một bình rượu đầy, hơn 50 lít. Trải qua thời gian ủ rượu, bốc hơi, chỉ còn lại khoảng 1,5 lít".

"Rượu cả trăm năm luôn, chậc chậc, còn lớn tuổi hơn tôi nữa!", Miêu Tiểu Thanh vừa nói xong, ở dưới đã có người cảm thán.

"Đúng thế, nó chắc chắn là rượu ngon".

"Cô Miêu này, mau nói giá khởi điểm đi, chúng tôi sốt hết cả ruột rồi đây này!"

Có người cảm thấy hứng thú với đồ cổ, tranh chữ, có người lại thích rượu. Rượu lâu năm vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều người chú ý.

"Giá khởi điểm cũng không cao, chỉ 1 triệu tệ, mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn 500 ngàn tệ", Miêu Tiểu Thanh nói: "Vậy thì, mời các vị bắt đầu ra giá!"

"3 triệu tệ!"

"3,5 triệu tệ!

"4 triệu tệ!"

"15 triệu tệ!"

Cô ấy vừa nói xong, giá rượu bắt đầu điên cuồng tăng lên, tiếng ra giá liên tục vang lên. Chưa đến 3 phút, bình rượu có giá 1 triệu tệ đã bị nâng lên hơn 4 triệu tệ. Có người trực tiếp nâng giá lên 15 triệu.