Bát Gia Tái Thế

Chương 244: Dùng cơ thể người thường đối kháng đao thép Bọn họ chia ra hai người một t�



Bọn họ chia ra hai người một tổ, xông về phía Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y và Tống Ngữ Yên, năm người còn lại đối phó toàn bộ. Mười một tên võ giả khát máu tập trung tấn công vào những nơi trí mạng như tim, thận, cổ, đỉnh đầu…

“Nhớ kỹ, là băm, băm, băm chúng ra!”, Độc Nhãn Tiết gầm lên một tiếng, kế đó, hắn ta cũng ra tay. Lòng bàn tay vốn rỗng tuếch bỗng xuất hiện một cây dao găm màu xanh, hắn bổ nhào về phía Trần Đức.

Cùng lúc đó, mười một tên thủ hạ cũng đồng loạt xông về phía mấy người Trần Đức, thế như chẻ tre, từng món vũ khí lóe lên tia sáng lạnh lẽo, xẹt qua không trung, phát ra âm thanh rít gào chói tai.

Loan câu, dao găm, trường đao, lang nha thứ, đoản kiếm… đủ loại vũ khí với nhiều hình dạng khác biệt từ bốn phương tám hướng lao đến. Có thể thấy được, thế công của mỗi một tên võ giả đều là trí mạng, có sức công phá khủng khiếp.

Nhất là Độc Nhãn Tiết, thực lực của hắn ta mạnh nhất, đoản đao trong tay xẹt qua không trung khiến không khí xung quanh dường như bị biến dạng. Mũi đao lao đến như viên đạn, nhắm ngay đầu Trần Đức.

Trong phút chốc, tia sáng lạnh lẽo bắn ra khắp nơi, sát ý ngập trời, mười hai võ giả như chiếc lồng vây chặt bốn người Trần Đức, Tống Ngữ Yên, Tiêu Mạn Y cùng Trương Thiên Dương.

Trận chiến này khiến không khí dường như bị đóng băng, quảng trường rơi vào tĩnh lặng và tràn đầy kinh hãi. Ngay cả những ông trùm giới kinh doanh đứng ngoài quan sát cũng tê cả da đầu, mồ hôi lạnh túa ra, có cảm giác ngạt thở.

Mười mấy người trước mặt quả thật rất đáng sợ, sự khát màu cùng tàn nhẫn của bọn họ khiến những nhân vật lớn có mặt tại hiện trường – những kẻ tự nhận mình là mạnh nhất, tàn nhẫn nhất, mỗi năm thu về hàng chục triệu tệ - cũng phải thay đổi sắc mặt.

Đám người này thầm cảm thấy may mắn, may mà bọn họ không trêu chọc nhà họ Tạ, không chọc vào Tạ Lan, nếu không, sợ là cũng phải đối mặt với cục diện thế này. Chỉ nhìn thôi mà chân bọn họ đã nhũn ra.

“Trần Bát Hoang, lần này mày chết chắc rồi, chọc ai không chọc lại chọc nhà họ Tạ, mà còn là cô công chúa được yêu thương nhất nữa chứ!”, Lôi Long nhìn chằm chằm vào Trần Đức với vẻ mặt vô cùng hưng phấn, những nhục nhã mà cậu ta phải chịu cuối cùng cũng được hoàn trả rồi.

Trong mắt cậu ta, dù Trần Bát Hoang có mạnh, có hung hăng hơn nữa thì khi đối mặt với sáu, bảy tên cường giả, bị bọn họ bao vây công kích, anh cũng chỉ có một con đường chết.

Ánh mắt Tạ Lan vô cùng dữ tợn, cô ta phấn khích tột độ, gần như sắp rống lên. Cứ như cô ta đã thấy được cảnh tượng Trần Đức bị băm nát, máu me đầm đìa, nằm rạp trên mặt đất rồi vậy.

Thế nhưng, tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của cô ta.

“Ha ha…”, ngay lúc đó, bỗng nhiên Trần Đức bật cười. Nụ cười của anh vô cùng hờ hững.

Bất chợt, anh nhảy vọt lên trước, ngăn trước người Tiêu Mạn Y, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao.

Một mình anh đối mặt với mười hai tên võ giả.

“Một lũ rác rưởi!”

Ngay khi Trần Đức đứng ra, mười hai món vũ khí đồng loạt đâm về phía anh, thế nhưng, sắc mặt anh chẳng hề thay đổi, hai tay vung lên, phút chốc, mười một món vũ khí dường như bị cuốn vào một cơn lốc quái đản, không thể giải thích nổi. Kể cả những bàn tay đang cầm vũ khí cũng bị hai tay Trần Đức nắm chặt.

“Răng rắc!”

“Rắc rắc!”

“Á!”

“…”

Tiếp theo đó, tay Trần Bát Hoang rung lên, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, tay của mười một người kia bị bẻ cong theo một góc độ quái dị, sau đó gãy lìa. Mười một món vũ khí gần như rơi xuống cùng một lúc, phát ra một loạt âm thanh “loảng xoảng”.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, Độc Nhãn Tiết – kẻ duy nhất còn sống đã lao đến trước mặt Trần Đức, đoản đao trong tay hắn đâm thẳng vào mi tâm anh.

Khoảng cách cực kỳ gần, chỉ còn không đến 0.01 milimét mà thôi, dù là thần tiên giáng thế cũng khó mà thoát được. Hắn ta tin tưởng 200% rằng mình có thể giết được Trần Bát Hoang, lập công đầu trong hành động lần này.

“Có thêm người cũng chẳng có tác dụng gì! Tên nhóc kia, mày phải chết rồi!”

Trần Bát Hoang chỉ dùng một chiêu đã có thể hạ gục mười một tên võ giả, việc này khiến Độc Nhãn Tiết vô cùng khiếp sợ. Nhưng như thế thì đã sao? Dù có mạnh hơn nữa thì chẳng phải lúc này cũng chết trong tay hắn hay sao?

Hắn vừa dứt lời, đoản đao đã chạm vào mi tâm Trần Đức.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đao của Độc Nhãn Tiết đột nhiên dừng lại.

Dừng ngay trước mi tâm Trần Đức.

Lưỡi đao của hắn bị bẻ cong.

Sức của Độc Nhãn Tiết vô cùng lớn, dường như hắn đã dùng hết toàn lực. Nhưng mũi đao lại không đâm vào như trong tưởng tượng, mà trái lại, lực phản chấn khiến tay hắn run lên, xương khuỷu tay bỗng chốc trật ra, sau đó đứt gãy.

Đây chỉ là hậu quả khi bị phản phệ.

Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Tiêu Mạn Y, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao cùng với những ông trùm giới kinh doanh trợn mắt há hốc mồm, cả đám dường như chết lặng, ngơ ngác nhìn vũ khí nằm lăn lóc trên mặt đất cùng với mười một tên võ giả và Độc Nhãn Tiết bị bẻ gãy tay.

Sao lại như vậy?

Vì sao lưỡi đao kia lại không đâm vào?

Là ảo giác ư?

Ngoại trừ Trương Thiên Dương và Tống Ngữ Yên, những người còn lại đều không dám tin vào mắt mình, mũi đao sắc bén được chế tạo chuyên biệt lại không cách nào đâm vào mi tâm một người.

Sao có thể thế được?

Hoàn toàn không thể!

Mọi người cảm thấy rất khó hiểu, nghi hoặc và không dám tin, bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang cứ như gặp quỷ, lúc này, tim bọn họ đập bang bang trong lồng ngực, dường như sắp nhảy ra ngoài vậy.

Dùng cơ thể người thường để đối kháng với đao thép?

Điều này đã hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ!

“Bọn mày thích giết người lắm à? Nếu đã như vậy, Trần Bát Hoang này sẽ chơi với bọn mày!”

Lúc này, Trần Đức ra tay. Một con dao găm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay anh, ngay sau đó, lưỡi đao thình lình xẹt qua cổ họng người ở gần nhất.

“Phụt!”

Tên võ giả kia chết ngay tại chỗ.

“Vèo!”

Kế đó, thân hình anh bỗng nhiên biến mất, khi xuất hiện lại lần nữa, anh đã đứng sau lưng một tên võ giả. Tên kia vừa há miệng định kêu lên thì dao găm trong tay anh đã đâm vào miệng hắn, lưỡi đao nhẹ nhàng xoay tròn, xoắn nát dây thanh quản của hắn.