Bát Gia Tái Thế

Chương 283: Rục rịch



“Bát Hoang, anh… anh có thể cùng đi trốn với chúng tôi không…”, Lâm Dao lo lắng hỏi.

“Không thể”, Trần Đức thản nhiên đáp: “Yên tâm đi, tôi không sao, lão già đó vẫn chưa xứng làm đối thủ của tôi đâu”.

“Ông chủ…”

Giang Hồ Hải cũng định khuyên vài câu, nhưng Trần Đức đã khoát khoát tay, ngăn ông ta lại: “Mọi người đi đi, nếu không lát nữa chính quyền họ đến thì rầy rà lắm”.

“Trần Bát Hoang, vậy anh phải cẩn thận”, Tống Ngữ Yên cũng lo lắng: “Có xảy ra chuyện gì thì giữ mạng trước đã”.

“Bát Hoang!”

Đột nhiên, Lâm Dao nhón chân lên, thừa lúc Trần Đức không chú ý liền hôn anh.

“Chụt!”

Nụ hôn rất sâu, tiếng cũng rất kêu.

Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn đứng hình.

Giang Hồ Hải càng đực mặt ra.

Vầy là sao trời?

Lại một cô nữa à?

“Hãy nhớ, anh mãi mãi là đại anh hùng của tôi!”, không đợi mọi người kịp hoàn hồn, Lâm Dao chỉ để lại một câu, mặt mày đỏ như gấc, sau đó khởi động chiếc xe trong hầm xe đi ra, dìu từng vệ sĩ bị thương đưa lên xe.

“Trần Bát Hoang, cẩn thận nhé”, Diệp Khánh Ngôn nhẹ nhàng nói, rồi cũng quay lưng lái xe đi.

Tống Ngữ Yên lặng lặng nhìn Trần Đức thật sâu, sau đó cũng đi.

Chẳng bao lâu, mọi người bị thương đều được đưa lên xe, ba cô gái lái xe đưa đám người Giang Hồ Hải đi.

Hình Tông Đài nãy giờ vẫn canh giữ bên ngoài nhà họ Tống, thấy ba chiếc xe của nhóm Tống Ngữ Yên rời đi, lập tức dẫn theo mười mấy tay chân tin cẩn chạy đến hiện trường, gặp Trần Đức liền kêu lên: “Hoang Gia!”

“Tôi biết thế nào ông cũng đến”, Trần Đức đưa mắt nhìn thi thể dưới đất, nói: “Mấy người này ông định xử lý thế nào?”

“Bọn bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật này vốn chẳng coi Hình Tông Đài tôi ra gì, Hoang Gia, đây là hậu quả bọn nó đáng phải chịu”, Hình Tông Đài nghiêm túc nói: “Với người ngoài, chúng ta cứ nói thẳng tội trạng của chúng, chỉ là… có thể sẽ không có ai biết nội tình thực sự, còn về người nhà chúng, e là không dám làm to chuyện đâu”.

Hình Tông Đài nói vậy, sau đó lấy ra một chiếc di động vệ tinh: “Hoang Gia, điện thoại của cậu cũ quá rồi, cầm cái này đi, tôi đặt riêng cho cậu đấy, là điện thoại chuyên dụng của quan chức và quân đội, không bị người ta nghe lén, thẻ sim tôi đã cài rồi, lưu cả số của tôi luôn”.

“Vẫn là ông Hình hiểu tôi”, Trần Đức không khách sáo, nhận chiếc điện thoại: “Việc ở đây giao cho ông nhé, tôi còn việc khác phải làm, ông lo công chuyện đi”.

“À này…”, đưa mắt dõi theo bóng ba chiếc xe chưa xa hẳn nhưng đã hòa lẫn vào dòng xe nườm nượp trên đường, Trần Đức nói thêm: “Lo xong chuyện ở đây, nếu ông rảnh thì mua giúp tôi một chiếc xe nhé, loại xe hợp cho phụ nữ lái ấy, xong đưa nó đến chỗ căn hộ tôi thuê, tiền tôi sẽ chuyển khoản cho ông”.

“Hoang Gia, giao cho tôi cậu cứ yên tâm!”

Hình Tông Đài dõi mắt theo bóng dáng Trần Đức xa dần, sau đó bắt đầu dọn dẹp hiện trường cùng các anh em, nhìn thấy tử trạng của đám Tạ Cường Đông, bất giác cảm thán một câu: Hoang Gia đúng là Hoang Gia, ra tay quá ác, chậc chậc…”

Hình Tông Đài đưa chân hẩy hẩy cái xác của Tạ Cường Đông một cách ghê tởm, mấy kẻ này dù có chết ông ta cũng chẳng thấy áp lực gì, dù sao chuyện của Tạ Cường Đông hôm nay cũng không quá khiến cho chính quyền chú ý!

Hơn nữa…

Bọn chúng đã đánh giết suốt từ chung cư Đông An cho đến học viện Thương mại, sang cả chỗ ở của Tiêu Mạn Y, tới nhà họ Tống, làm bị thương hai ba chục người, công thêm mấy thi thể vệ sĩ của nhà họ Tống nữa, tổng số người chết phải hơn mười người.

Những người đó chẳng phải tai to mặt lớn gì, đều là dân thường cả!

“Mẹ nó chứ, chết vẫn chưa hết tội!”, Hình Tông Đài chửi thề.

Hôm sau, ngay từ sáng sớm, trang viên nhà họ Hàn đã vô cùng tất bật, khắp nơi giăng đèn kết hoa, ngoài cửa lớn còn khua chiêng gióng trống, mời lân sư rồng về biểu diễn, khiến cho rất nhiều người chú ý dừng lại nhìn ngó.

Cùng với tiếng trống chiêng, từng chiếc xe sang từ bốn phương tám hướng đổ về nhà họ Hàn.

Dễ dàng nhận thấy biển số của loạt xe sang này không chỉ của những đại gia giới kinh doanh thành phố Tần, mà còn có cả biển số Giang Bắc, Thâm Đô,…, như ‘J12345’, ‘J66666’, ‘S00000’, ‘S11111’,…, cái loại biển số xe đẹp độc hiếm hoi lắm mới thấy, hôm nay đều rồng rắn xuất hiện cùng một lúc.

Không nghi ngờ gì nữa, dù là người không quan tâm đến báo chí, không để ý đến truyền thông cũng biết trong xe chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, còn người dù chỉ biết sơ sơ cũng biết người ngồi trong đó là ai.

Không ai ngoại lệ, tất cả bọn họ đều là những doanh nhân hàng đầu, những ông bà trùm xã hội đen khét tiếng, và có cả những nam nữ diễn viên đang nổi như cồn của đất Hoa Hạ.

“Trời má, người nhà họ Hàn chết muốn gần hết mà ông già nhà đó còn làm lố như vậy nữa hả”.

“Phải rồi đó, chẳng lẽ ông ta không biết đau buồn hả trời?”

“Ai biết đâu, có thể là để xung hỉ không chừng, chẳng biết ông ta làm sao vượt qua kiếp nạn này nữa!”

“Trung tâm thế kỷ vừa mới diễn ra chuyện y hệt vậy, thành phố Tần năm nay hình như không còn như xưa nữa rồi!”

“…”

Người qua đường đều thắc mắc, nhưng họ chỉ có thể đứng bên ngoài ngóng chứ không thể nào vào bên trong được, ai nấy đều đầy vẻ ngưỡng mộ đi đi lại lại, bởi vì bình thường dễ gì gặp được nhiều người nổi tiếng như vậy.

Thậm chí, có một số người chưa từng xuất hiện trên truyền thông, nhưng lại khiến mấy doanh nhân tầm cỡ nọ cũng phải khép nép hẳn, điều này khiến ai nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên.

“Bọn họ là ai không biết? Hình như xưa giờ chưa từng gặp thì phải, nhìn dáng vẻ của họ chắc phải có vai vế cao hơn mấy đại gia có tên trên bảng xếp hạng nhiều lắm nhỉ?”

“Đúng đó, nhìn kìa, kia là Ngô Tiên Thông, xếp hạng thứ tám trên bảng cơ mà, sao ông ta còn phải cúi đầu khom lưng trước ông già quê mùa áo vải đó vậy?”

“Kia nữa kìa, nhìn đi!”

“…”, bên ngoài trang viên họ Hàn có rất nhiều dân thường tụ tập hóng chuyện, họ ngạc nhiên nhìn từng vị đại gia một, và những vị đó sao lại khúm núm khép nép trước những gương mặt không có gì nổi bật.

Càng lúc những gương mặt bình thường xuất hiện càng nhiều.

Nhưng mà, người qua đường không hóng hớt được lâu đã bị vệ sĩ trong nhà họ Hàn đuổi đi với lý do không được phép nhìn, để khỏi gây ra tắc đường kẹt xe các kiểu.

Nguyên nhân thật sự thì khác, càng về sau những người đến càng trễ càng có thân phận cao quý.

Họ đều là thành viên của Hiệp hội võ thuật vùng Hoa Bắc.

Người thuộc Hiệp hội này không nhiều, cả một khu vực lớn đến mấy triệu dân chỉ có hơn một trăm người đủ tư cách vào đó.

Hơn trăm người này chỉ cần giơ một chân lên cũng đủ để khiến xã hội rung chuyển.

Bình thường bọn họ rất mờ nhạt, không bao giờ tỏ vẻ trước mặt người khác.

Nhưng, những người cao quý trong mắt dân thường như đám đại gia có tên trên bảng kia khi gặp bọn họ, ngay cả xì hơi cũng không dám.

Bởi vì, những vị đó chính là những người quyết định cuộc sống của dân thường.