Bát Gia Tái Thế

Chương 285: Tôi phản đối!



Bốn người Tiêu Mạn Y, Trương Ngọc Tiên, Hà Đồn, Đàm Thu đều không ngoại lệ, trên người bọn họ đều có vết thương, rõ ràng là từng bị đánh, thoạt nhìn có hơi thê thảm.

Sắc mặt Trương Ngọc Tiên vô cùng hoảng hốt, tâm trạng rối bời, đầu óc thì trống rỗng, bà ấy khóc thút thít mãi không dứt. Bởi vì hai chân chưa khôi phục cho nên Hà Đồn gần như được khiêng đến.

Trên người và trên mặt Đàm Thu có không ít vết thương, cậu ấy cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Tông.

Bốn người bị áp giải đến giữa phòng.

Bên cạnh Hàn Huyền Tông là một gã họ Tạ, đó là người kế thừa vị trí của Tạ Cường Đông. Gã lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Người vừa lên tiếng chính là người thừa kế của nhà họ Tạ, cũng là con trai Tạ Cường Đông – Tạ Phương Thạch. Gã độ khoảng 40 tuổi, trên người toàn là hàng hiệu, nổi bật nhất là bộ râu cá trê. Lúc này, gã đang chắp tay sau lưng, đứng cạnh Hàn Huyền Tông.

Nghe thấy tiếng quát của gã, đám thủ hạ lập tức đè mấy người Đàm Thu, Tiêu Mạn Y, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn quỳ rạp trên mặt đất.

“Hà Đồn, con sao rồi?”, Trương Ngọc Tiên nhích đến bên cạnh Hà Đồn, nước mắt lăn dài trên má, bà ấy đau lòng nhìn hai chân con trai.

“Mẹ, con không sao”, hai chân Hà Đồn bị tật, vốn không thể quỳ được, cho nên cả người anh ta gần như nằm dài trên mặt đất. Anh ta cố nén đau, an ủi Trương Ngọc Tiên.

Tiêu Mạn Y cắn chặt răng, vẻ mặt lạnh lùng, dù bây giờ cô ta có hơi chật vật, nhưng vẫn là một mỹ nữ. Tuy ở đây có một vài nữ ngôi sao, nhưng không một ai sánh bằng cô ta.

“Hừ, lão già kia, ông chết không yên đâu”, Đàm Thu hung hăng phun nước miếng về phía Hàn Huyền Tông, chỉ tiếc cách quá xa nên không dính lên người ông ta được: “Ông tưởng rằng bắt được chúng tôi là có thể bắt anh Bát Hoang à? Ha ha, đợi đó đi, anh Bát Hoang sẽ đem ông chém làm tám khối, biến thành thịt khô”.

“Loại rác rưởi như mày mà cũng dám mắng lão tổ hả? Mẹ kiếp!”

Tạ Phương Thạch vọt đến trước mặt Đàm Thu, vung chân đá. Lãnh trọn một cú trời giáng, Đàm Thu có cảm giác cả người bị hất tung lên, cậu ấy quỳ mọp trên đất, rên lên một tiếng, sau đó hộc máu.

Cú đá này của Tạ Phương Thạch quả thực rất độc ác.

Đám nhà giàu cùng các nhân vật nổi tiếng xung quanh không khỏi giật giật khóe mắt. Khắp người bốn người này toàn là vết thương, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Quả nhiên, người đắc tội Hàn Huyền Tông sẽ không có kết cục tốt.

Rất nhiều người hút khí lạnh, thầm cảm khái.

“Các vị”, lúc này, rốt cuộc Hàn Huyền Tông đang ngồi trên đài cao cũng mở miệng: “Hôm nay là ngày Hàn Huyền Tông tôi tròn chín mươi tuổi, mọi người cũng biết đấy, mấy năm trước, tôi vẫn luôn bế quan không ra, nào ngờ vừa xuất quan liền biết được trong nhà đã xảy ra chuyện lớn”.

“Haiz, đáng thương cho đám con cháu của tôi, chúng cứ thế chết đi, ngay cả thi thể cũng không còn”, nghĩ đến những việc này, sắc mặt Hàn Huyền Tông cực kỳ âm u, ông ta chắp tay sau lưng, đứng thẳng dậy: “Tôi tin mọi người đều biết kẻ gây ra mọi chuyện chính là một người có tên Trần Bát Hoang”.

“Hắn đã giết con cháu của tôi, gần như diệt cả nhà họ Hàn”.

“Thù này… Sao Hàn Huyền Tông tôi có thể nhịn cho được?"

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Huyền Tông gần như gầm lên, sát ý mênh mông cuồn cuộn tỏa ra, gió nổi lên khắp bốn phía, khiến những sợi tóc của ông ta bay phấp phới.

“Xoảng!”

“Xoảng!”

“Xoảng!”

Mấy cái ly ở gần đó không chịu nổi áp lực đáng sợ kia, đột ngột nổ tung, mảnh vỡ tựa như những thanh kiếm sắc bén bắn ra bốn phía.

Một vài nhân vật nổi tiếng bị mảnh thủy tinh cứa trúng, máu tươi tràn ra, nhưng bọn họ không dám rên dù chỉ là một câu, chỉ cố chịu đựng, lấy khăn ra lau máu. Lúc này, trong lòng bọn họ đang cực kỳ sợ hãi.

Hàn Huyền Tông đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo quét quanh một lượt, khi nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của những người nổi tiếng, giới nhà giàu và ông trùm của các giới, ông ta mới cảm thấy thỏa mãn đôi chút.

Đây chính là những gì mà ông ta muốn.

Hàn Huyền Tông muốn đám người này biết được sự lợi hại của ông ta, biết được không phải ai cũng có thể khiêu khích nhà họ Hàn.

“Hôm nay, tôi mời mọi người đến đây là để chứng kiến hai việc”.

“Một là chứng kiến tiệc sinh nhật lần thứ chín mươi của tôi”.

“Hai là chứng kiến tôi tru sát Trần Bát Hoang”.

“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, đáng lẽ không nên khiến các vị nhìn thấy máu, tuy nhiên, Hàn Huyền Tông tôi không cho là vậy, tôi cho rằng đây là xung hỉ, đuổi được tà ma. Đồng thời, tôi cũng đưa ra một đề nghị với các vị”.

“Sau này, thành phố Tần sẽ tiếp tục do nhà họ Tạ khống chế. Giang Bắc vẫn do nhà họ Hàn dẫn dắt, còn Thâm Đô thì… vẫn là nhà họ Lý kiểm soát”.

“Ai phản đối, ai tán thành?”

Hàn Huyền Tông đứng trên đài cao, nhìn khắp bốn phía.

Thoạt nhìn, ba gia tộc nắm quyền khống chế không hề thay đổi, tuy nhiên, nếu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ thấy được khác biệt to lớn trong đó.

Đầu tiên, vốn dĩ nhà họ Lý ở Thâm Đô và nhà họ Tạ ở thành phố Tần có thể đứng đầu là nhờ vào thực lực bản thân, không liên quan gì đến nhà họ Hàn.

Nhưng hiện tại, việc này lại do nhà họ Hàn chỉ định.

Thứ hai, theo như sự phát triển thông thường, nhà họ Tạ ở thành phố Tần đã mất đi vị thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là nhà họ Trương và Trương Thiên Dương sẽ bước lên thay thế.

Thế nhưng, chỉ một câu hời hợt của Hàn Huyền Tông, không chỉ cưỡng bức nhà họ Lý đầu nhập dưới trướng của mình, đồng thời còn muốn chối bỏ nhà họ Trương, cô lập bọn họ.

Đương nhiên, nhà họ Tạ không có ý kiến gì, nhưng Trương Thiên Dương lại cảm thấy rất khó chịu.

Gia chủ nhà họ Lý ở Thâm Đô – Lý Trung Hải cũng nhíu chặt mày, sắc mặt ông ta đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.

Có điều, những thành viên ủng hộ nhà họ Lý trong Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc còn chưa lên tiếng, nếu hiện tại ông ta mở miệng thì chỉ có một con đường chết.

Duy chỉ có Tạ Phương Thạch của nhà họ Tạ lộ vẻ đắc ý, gã đứng bên cạnh Hàn Huyền Tông, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn bao quát những vị tai to mặt lớn của thành phố Tần.

Dưới đài lặng ngắt như tờ.

Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ khó chịu, hôm nay, nhà họ Hàn nhúng tay vào cục diện chân vạc kiểm soát ba thành phố, nói vậy, chẳng phải ngày sau sẽ có không ít người có mặt ở đây bị chèn ép sao? Hàn Huyền Tông quá mức độc tài, cũng quá mức ghê tởm.

Thế nhưng, không một ai dám mở miệng.

Phút chốc, Hàn viên rơi vào yên tĩnh.

Ai tán thành?

Ai phản đối?

Câu hỏi khiến các nhân vật lớn có mặt tại đây phải ngậm miệng.

“Tôi phản đối!”

Sau vài giây, giữa bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên, Trương Thiên Dương lấy hết dũng khí đứng lên.

Ông ta biết rõ, dù ông ta không lên tiếng thì cũng chẳng có kết cục đẹp.