Bát Gia Tái Thế

Chương 312: Lựa chọn



Phía trước biệt thự, ông lão cầm máy tính bảng không hề biết chuyện gì đang xảy ra, đợi đến lúc ông ta nhìn thấy bóng dáng của Trần Bát Hoang thì cả người hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng, hỗn loạn, mất đi khả năng suy nghĩ, tay cầm máy tính bảng đứng yên bất động.

Trong video, Kỳ Thương Long và Kỳ Hàn cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước biệt thự, một già một trẻ, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Mặc dù Kỳ Hàn bị sốc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, người có thể coi Thông Mạch đan như rác thì làm ra những chuyện như thế này cũng không có gì phải khó hiểu.

Kỳ Thương Long ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt gần như đông cứng, thần kinh co rút, mí mắt cứ giật giật liên tục, hai tay run bần bật.

Giây tiếp theo, Kỳ Thương Long đột nhiên đứng lên, giọng điệu run rẩy, thúc giục:

"Kỳ Sơn, sao thế, mau đánh trả đi, đừng cho hắn bất kỳ cơ hội nào, giết chết hắn, chặt đầu hắn đi!"

Trong mắt Kỳ Sơn hiện lên dáng vẻ của Trần Bát Hoang, vẻ mặt hắn đầy hoảng loạn và kinh hãi, sắc mặt như người chết, tái nhợt như tờ giấy, không còn một giọt máu.

Cơ thể hắn đang điên cuồng giãy dụa, vùng vẫy.

Hắn không đáp lại những lời của Kỳ Thương Long, không phải vì hắn không muốn trả lời. Lúc này, ngay cả thở cũng là một chuyện khó khăn thì sao mà nói được chứ?

Tương tự, cũng không phải là hắn không muốn đánh trả, không muốn công kích. Nhưng, hắn căn bản không làm được!

Lúc đầu khi Trần Bát Hoang túm chặt hắn, hắn vẫn rất tự tin, muốn vặn đứt cánh tay đó rồi giẫm đạp Trần Bát Hoang dưới chân!

Nhưng, trong vòng chưa đầy ba giây, sắc mặt hắn đã trở nên cực kỳ khó coi, hắn đột nhiên phát hiện cánh tay đó giống như một cái kìm sắt đang kẹp lại cứng ngắc, không thể cử động được chút nào!

Khoảnh khắc hắn phát hiện ra sự thật đó, cả người giống như rơi vào trong động băng, toàn thân lạnh lẽo đến cùng cực.

Phải biết rằng, hắn là cao thủ Long Tượng kỳ!

Cho dù chỉ là Long Tượng sơ kỳ thì sức mạnh của hắn đã mạnh hơn gấp mười lần so với Cát Hằng rồi!

Sở hữu sức mạnh gần hai mươi ngàn kg, tức là hai mươi tấn!

Hai mươi tấn là khái niệm gì?

Trọng lượng của một chiếc xe tải bình thường chỉ có hai tấn, còn sức mạnh của hắn gấp mười lần chiếc xe tải!

Hắn có thể phá hủy bất cứ thứ gì hắn muốn chỉ với một cú đấm!

Song, hắn lại không thể bẻ gãy cánh tay của Trần Bát Hoang!

Đừng nói đến chuyện bẻ gãy, sức mạnh khủng khiếp khiến hắn vẫn luôn tự tin, bá đạo, kiêu ngạo đó, bây giờ đối mặt với cánh tay này lại có một khoảng cách cực lớn, giống như đứa bé và người trưởng thành vậy.

Giống như kiến càng lay cổ thụ, không hề hấn gì cả!

“Kỳ Sơn, đánh trả đi chứ!”, Kỳ Thương Long có dự cảm không tốt, giọng nói gần như gầm lên.

"Đánh trả?"

Trần Đức quay đầu lại nhìn Kỳ Thương Long trong máy tính bảng: "Ông cảm thấy, hắn có tư cách, có năng lực, có thực thực lực đánh trả sao?"

Trong khi Trần Bát Hoang đang nói chuyện, Kỳ Thương Long phát hiện Kỳ Sơn càng chật vật hơn, đôi chân của hắn không ngừng vùng vẫy giữa không trung, như thể hắn đang tìm kiếm thứ gì đó để giẫm lên.

Trần Bát Hoang vừa dứt lời.

Kỳ Sơn đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại.

Đầu, cánh tay và bàn chân đồng thời rũ xuống, như thể đã mất đi sức mạnh chống đỡ.

"Rầm!"

Sau đó, Trần Bát Hoang thả tay.

Kỳ Sơn rơi xuống đất như một con cá chết, nằm yên bất động.

Từ động tác, biểu cảm và phong thái của hắn, có thể thấy rõ hắn đã chết!

Ngạt thở mà chết!

Khuôn mặt hắn tái mét.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Kỳ Thương Long lập tức trở nên cực kỳ khó coi, một đôi mắt nhìn chằm chằm thi thể của Kỳ Sơn, ông ta hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

"Phụt!"

Đột nhiên, Kỳ Thương Long phun ra một ngụm máu đỏ lên camera, toàn bộ màn hình đều dính đầy máu, ông ta lảo đảo ngồi ở trên sô pha, khóe môi run rẩy, trong lòng lạnh băng.

Chết rồi!

Kỳ Sơn, người ông ta coi trọng nhất, thế hệ trẻ duy nhất trong gia tộc có cơ hội gia nhập Côn Luân Hư, cứ như vậy mà chết rồi?

Gặp Trần Bát Hoang còn chưa đầy nửa phút!

Còn chưa có cơ hội đánh trả, chưa có cơ hội nói với Trần Bát Hoang một câu nào cả!

Trong trang viên, hai ông lão rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, cả người như bị đóng băng, không dám nhúc nhích chút nào, vì sợ Trần Bát Hoang sẽ giết bọn họ, một luồng khí tức chết chóc mạnh mẽ bao trùm lấy trái tim bọn họ.

"Lão già kia, dám để người của ông đến nhà tôi ra oai, ngoài cái chết ra hắn không còn lựa chọn nào khác”.

Trần Đức giết người rất quyết đoán, đây là nhà của anh. Hôm nay, một tên Kỳ Sơn dám tới, nếu như để hắn sống sót đi ra thì sau này nhà của anh chẳng phải sẽ trở thành cái chợ sao? Loại người nào cũng có thể xông vào đánh rắm à?

Huống hồ, mục đích của Kỳ Sơn đến đây là muốn giết anh.

Sao anh có thể nương tay được chứ?

"Hắn không có lựa chọn, nhưng ông có…”, Trần Đức vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Thương Long: “Tôi cho ông thời gian ba giờ, đưa Kỳ Hàn nguyên vẹn đến đây, nếu Kỳ Hàn thiếu một sợi tóc nào, tôi sẽ lấy mạng chó của ông!"

"Độp!"

Trước khi Kỳ Thương Long lên tiếng, Trần Đức đã giật lấy máy tính bảng, giẫm nát.

Anh đã cho Kỳ Thương Long cơ hội.

Tiếp theo thì xem ông ta sẽ chọn thế nào.

“Hai người các ông lập tức gọi người đến sửa sang lại trang viên cho tôi”, Trần Đức nhìn hai ông lão đang quỳ trên mặt đất, lấy ra một tấm thẻ, ném xuống đất, thờ ơ nói: “Nhân tiện chuyển một trăm triệu vào thẻ này xem như tiền bồi thường, nếu không thì chết".

“Vâng, vâng, vâng, thưa cậu chủ Trần!”, hai ông lão thở phào nhẹ nhõm, vốn tưởng Trần Đức sẽ lấy luôn mạng của bọn họ, nhưng không ngờ may mắn lại đến đột ngột như vậy.

So với tính mạng, một trăm triệu có là cái gì?

Cho dù tán gia bại sản họn cũng phải bồi thường!

Hai ông lão không dám do dự, vội vàng chạy đi chuẩn bị tiền.

Trần Đức quay trở lại biệt thự, Trương Thiên Dương vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, ông ta không biết Kỳ Sơn mạnh đến mức nào, bởi vì Kỳ Sơn còn chưa kịp thể hiện sự xuất sắc hơn người của hắn, ông ta cảm thấy việc Trần Đức thắng là rất bình thường.

Thấy anh trở lại, Trương Thiên Dương mỉm cười vui vẻ, chạm vào bình rượu ấm trên bàn, thở dài nói: “Thời xưa có Quan Công ôn tửu trảm Hoa Hùng, ngày nay có Bát Hoang giết Kỳ Sơn trong vòng mười giây!"

"Cậu Trần, lợi hại!"