Bát Gia Tái Thế

Chương 337: Yêu cầu của Lục Phong



Những lời này khiến các thành viên của nhà họ Thành thoáng khựng lại.

Đặc biệt là Thành Kỳ Võ.

Ánh mắt gã tràn đầy chờ mong và khát vọng, còn có sự phấn khích.

Cuối cùng cũng đã đến rồi!

Gã đã chờ đợi và cố gắng hết sức vì cuộc tuyển chọn này suốt mười năm qua.

Đến hôm nay, đã tròn mười năm.

Người ở thế tục và các gia tộc lánh đời muốn tiến vào Côn Luân Hư chỉ có hai con đường để lựa chọn.

Một là có được thiên phú kinh người, làm kinh động đến Côn Luân Hư, khiến họ cho người đích thân đến tiếp đón.

Hai chính là thông qua cuộc tuyển chọn vào Học viện Vô Song mười năm một lần.

Côn Luân Hư mới thật sự là thiên đường của võ giả. Ở đó, có thể có được tài nguyên tu luyện cực kỳ tốt. So với Côn Luân Hư thì các gia tộc lánh đời, học viện hay tông phái cũng chỉ là mấy cọng lông trâu mà thôi.

“Nhà họ Thành các người được xưng là gia tộc lánh đời mạnh nhất trong ba thành phố. Thế nên, tin tức này sẽ cho các người công bố. Điều kiện tuyển chọn tương tự như trước, người ứng tuyển đến báo danh tại Đại học thương mại Vân Bắc, yêu cầu tuổi không vượt quá 30. Không biết năm nay, các người có phát hiện người nào nổi bật trong thế tục không?”

Những lúc Lục Phong nói chuyện, cứ như hoàng đế đang căn dặn, phía dưới không có bất kỳ ai dám xen vào, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, e sợ khiến đối phương bất mãn.

Nói xong chuyện thứ nhất, sau khi thu hết vào mắt biểu cảm kích động của những người xung quanh, Lục Phong nở một nụ cười hài lòng rồi mới nói tiếp: “Chuyện thứ hai vốn là chuyện riêng của tôi, cần các người hỗ trợ”.

“Xin tiền bối cứ căn dặn, bất kể là chuyện gì, nhà họ Thành cũng sẽ dốc hết sức mình, đến chết mới thôi!”, Thành Cực An lập tức bày tỏ sự trung thành. Nếu là chuyện riêng của Lục Phong, nói cách khác, nếu như có thể giải quyết êm đẹp thì trong mười suất tiến vào Côn Luân Hư, chắc chắn nhà họ Thành sẽ có một phần.

Ông ta rất muốn đưa Thành Kỳ Võ đến Côn Luân Hư. Năm nay, Thành Kỳ Võ đã 29 tuổi, tương tự như thế hệ trẻ của các gia tộc khác, bởi vì lần tuyển chọn này, bọn họ đã sớm đăng ký trở thành sinh viên của Đại học thương mại Vân Bắc.

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, Thành Kỳ Võ sẽ không còn cơ hội nào khác.

Mười suất cũng không phải là nhiều.

Ba thành phố Vân Bắc, Nguyệt Lạc, Ninh An có tổng cộng hai mươi ba gia tộc. Trong hai mươi ba gia tộc này, có không ít người trẻ có thực lực mạnh mẽ, hiển nhiên, người mạnh hơn Thành Kỳ Võ cũng không phải không có.

Tuy rằng Thành Kỳ Võ có cơ hội rất lớn, thế nhưng…

Vì đảm bảo mục đích có thể đạt được, bọn họ vẫn cần nịnh nọt Lục Phong. Lại nói, dù không thể tiến vào Học viện Vô Song thì lấy lòng một cao thủ Côn Luân Hư cũng chẳng phải chuyện gì xấu, có thể nói là trăm lợi không hại.

“Được!”, Lục Phong vô cùng hài lòng, gật gù nói: “Nghe nói Vân Bắc thừa thãi đá phỉ thúy thô. Khoảng thời gian trước, có người phát hiện một loại tài liệu kỳ lạ trên núi Thanh Vũ. Ông có biết chuyện này không?”

“Có nghe qua”, Thành Cực An ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu nói: “Trên ngọn núi kia đã khai thác được một loại đá màu đỏ, trông rất đẹp, tuy nhiên… hình như không có tác dụng gì cả. Nhiều người đã mang chúng về để nghiên cứu hoặc làm kỷ niệm”.

“Ừm, tôi muốn tìm loại đá này, nó chính là linh thạch, có tác dụng rất lớn đối với võ giả. Dù ở Côn Luân Hư thì loại đá này cũng cực kỳ hiếm thấy”.

Lục Phong không hề giấu giếm sự tồn tại của linh thạch. Bởi vì ông ta biết dù mình có nói ra đó là linh thạch thì những người này cũng chẳng biết sử dụng thế nào.

Huống hồ, với lá gan của bọn họ thì có biết cũng chẳng dám tự ý tàng trữ.

“Tôi cần các người giúp tôi thu hồi số linh thạch bị phân tán kia. Đồng thời, đào hết số linh thạch còn lại lên và mang về cho tôi. Cần thời gian bao lâu?”

“Trong vòng một tuần! Lục tiền bối, tôi cam đoan sẽ mang về toàn bộ cho anh trong một tuần!”, Thành Cực An nói không chút do dự.

“Ba ngày!”, Lục Phong nói với giọng khẳng định, không cho phép nghi ngờ.

Thành Cực An có hơi do dự, cung kính nói: “Việc này… được! Lục tiền bối, anh cứ yên tâm, nhà họ Thành sẽ dốc hết sức tập hợp đủ cho anh trong vòng ba ngày”.

“Tốt lắm, tôi chờ tin tốt của ông. Mặt khác, tôi cảm thấy cậu nhà đây rất có tiềm lực, hi vọng sẽ giành được 1 suất trong mười suất tiến vào Côn Luân Hư”, Lục Phong nhìn về phía Thành Kỳ Võ.

Thành Kỳ Võ, Thành Cực An và tất cả các thành viên của nhà họ Thành đều lộ vẻ vui mừng và phấn khích.

“Đa tạ Lục tiền bối tán thưởng!”, Thành Kỳ Võ vừa hào hứng lại vừa kích động.



Nhà họ Kỳ.

Trong căn biệt thư chuyên biệt mà Kỳ Hàn đã chuẩn bị cho Trần Đức, anh đang dùng nồi áp suất để luyện dược, tự chữa trị vết thương của mình. Phần xương bị gãy đã nối xong, sau hơn nửa ngày, dưới sự cố gắng của Trần Đức, kinh mạch bị đứt gãy cũng nhanh chóng hồi phục.

Anh sắt một nồi thuốc với đủ loại dược liệu, nấu thành cao, sau đó đem thoa lên đùi và tay. Có thể thấy rõ, miệng vết thương đang dần hồi phục. Đến tối thì bề mặt vết thương đã gần như bình phục.

Đồng thời, tay phải của anh cũng đã trở lại bình thường, có thể miễn cưỡng cử động được, nhưng vẫn cần một, hai ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.

“Nếu đám chuyên gia y học bên ngoài biết được, e là sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm mất thôi”, liếc nhìn vết thương đã khôi phục một cách thần kỳ, Trần Đức lẩm bẩm nói.

Trần Đức vừa xử lý cặn thuốc và rửa sạch nồi áp suất xong xuôi thì bỗng nhiên điện thoại của anh reo vang.

Là Âu Dã Thanh Vũ.

“Cậu… cậu Trần, tôi đã điều tra trõ chuyện mình bị ám sát. Không phải anh đến đó là vì muốn biết chuyện của Long Ngâm sao? Mười phút sau, chúng ta gặp mặt ở quán bar Lan Khuê nhé?”

“Được!”

Hai người cũng không muốn nói quá nhiều trong điện thoại. Sau khi cúp máy, Trần Đức cảm thấy rất phấn khởi, rốt cuộc thì anh cũng dò ra một ít tin tức về bố mẹ rồi.

Bên kia, có một ông lão đứng ở cách Âu Dã Lâm Vũ không xa.

Nếu như Kỳ Hàn ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra đó là tộc trưởng của gia tộc Âu Dã – Âu Dã Phu.

Có điều…

Lúc này, Âu Dã Phu đang đứng bên dưới, còn Âu Dã Thanh Vũ thì ngồi ở vị trí trung tâm.