Bát Gia Tái Thế

Chương 339: Lại xuất hiện vợ chưa cưới



Tay Trần Đức run lên, trợn to mắt hỏi: "Cô nói gì?"

"Đúng thế, anh không nghe nhầm đâu, anh có một người vợ chưa cưới nữa", Âu Dã Thanh Vũ thấy Trần Đức kinh ngạc đến ngây người thì hơi buồn cười, không ngờ một người luôn thong dong, bình tĩnh lại lộ ra vẻ mặt này.

"Anh cũng không cần phải kinh ngạc đến thế, chỉ là bản thân tôi cảm thấy anh cũng khá mạnh, nên có lẽ sẽ có cơ hội trở thành chồng chưa cưới của chị tôi mà thôi".

"Có cơ hội?", Trần Đức bình tĩnh lại hỏi: "Ý cô là gì?"

"Ý là so với chị tôi, anh thật sự quá, quá, quá yếu".

Âu Dã Thanh Vũ uống một ngụm rượu vang rồi nói tiếp:

"Với thực lực bây giờ của anh, một bàn tay, không... một ngón tay của chị ấy thôi là đủ để giết chết anh rồi".

Khi nói ra câu đó, Âu Dã Thanh Vũ bèn nhìn chằm chằm vào Trần Đức như đang đợi anh tức giận.

Có điều, Trần Đức vẫn rất bình tĩnh, cũng không vì thế mà nổi giận, trái lại còn hỏi: "Đây là lý do cô chọn một nơi công cộng như này để nói chuyện với nhau?"

"Lo tôi nổi giận rồi giết cô à?"

Âu Dã Thanh Vũ sửng sốt, giống như một cô gái bị nhìn thấu nỗi lòng, gương mặt ửng đỏ, nói xạo: "Ai bảo thế!"

Nếu là người khác thì đã sớm bị khuôn mặt và giọng điệu của Âu Dã Thanh Vũ hớp hồn rồi.

Nhưng Âu Dã Thanh Vũ lại gặp phải Trần Đức - một người phong lưu đa tình, yêu rượu còn hơn phụ nữ!

Anh chẳng những không có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc, trái lại còn lạnh lùng nói: "Tôi mà muốn giết cô thì dù là dưới ánh nhìn của hàng ngàn người cũng thế thôi".

"Nói đi, cô còn biết gì về kiếm Long Ngâm nữa".

"... không còn gì nữa hết", Âu Dã Thanh Vũ nói: "Tôi và toàn bộ nhà họ Âu Dã cũng chỉ biết nhiêu đó thôi".

Trần Đức nhìn chằm chằm Âu Dã Thanh Vũ một lúc lâu, sau khi xác định cô ta cũng không nói dối thì trong lòng không khỏi thất vọng.

Vốn tưởng rằng có thể biết được tin tức về bố mẹ mình từ nhà họ, ai ngờ vẫn chẳng biết được manh mối nào.

"Hồi đó, bố tôi cũng không nói gì nhiều, theo lời mẹ tôi thì không phải ông ấy không muốn nói, mà là không thể nói. Chuyện này liên quan đến một số ông lớn, một khi nói ra sẽ gặp phải tai họa", trên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ lộ ra chút bất lực, nhiều hơn nữa thì quả thật là cô ta không biết.

Trước đó không có nói cho Trần Đức chủ yếu là vì hai điều. Đầu tiên, Âu Dã Thanh Vũ muốn lấy lại Long Ngâm, thứ hai, cô ta không muốn chị mình trở thành vợ chưa cưới của một tên vô dụng.

Đúng là giờ Trần Đức rất mạnh, dù là trong những gia tộc lánh đời thì cũng có thực lực khá ổn và xếp được trong top đầu.

Thế nhưng, so với chị cô ta thì vẫn quá yếu.

"Được rồi", Trần Đức thở dài, cũng may còn có manh mối là Chu Hồng Diễu, anh ngừng một lát rồi nói: "Kể về chị cô xem, cô ta mạnh cỡ nào mà có thể dựa vào một ngón tay là giết được tôi".

"Anh biết Côn Luân Hư không?", Âu Dã Thanh Vũ hỏi.

"Biết một chút", mấy ngày nay, anh vẫn ở nhà họ Kỳ nên cũng biết kha khá về các gia tộc lánh đời và cũng biết đến sự tồn tại của Côn Luân Hư.

"Võ giả trên thế giới này, nếu muốn mạnh lên thật thì chỉ có thể chọn một con đường là tiến vào Côn Luân Hư. Đó mới là nơi hội tụ của các võ giả chân chính".

"Hoa Hạ của chúng ta, hoặc có thể nói là người trong thế tục, nếu muốn tiến vào Côn Luân Hư thì chỉ có hai cách. Một là bị người trên đó xuống chọn trúng, hai là... người có tư chất phi phàm, phi phàm đến nỗi khiến Côn Luân Hư chú ý. Sau đó sẽ có người trên Côn Luân Hư đến đón. Chắc anh cũng biết hai điều này nhỉ?"

"Biết", Trần Đức đáp, anh quả thật biết nó.

"Chị của tôi, Âu Dã Tư Linh chính là loại thứ hai. 3 tuổi, chị ấy đã được người của Côn Luân Hư đón đi. 10 năm trước, khi chị ấy hơn 10 tuổi có trở lại thế tục một lần, lúc ấy, chị ấy đã mạnh hơn Vân Huyền Thương Không mà anh đã giết rất nhiều".

"Cái gì?"

Kinh ngạc!

Trần Đức thật sự kinh ngạc, anh vẫn biết là người trên Côn Luân Hư rất mạnh, võ giả ở đó mạnh hơn trong thế tục không biết bao nhiêu lần.

Thế nhưng, trước giờ trong thế hệ trẻ, Trần Đức đều cảm thấy mình rất mạnh. Ít nhất thì trước mắt, trong đám bạn cùng trang lứa xuất hiện bên cạnh anh không có ai là mạnh hơn mình.

Nếu xét về tổng thể thì Trần Đức quả thật không phải đối thủ của Vân Huyền Thương Không.

Thế nhưng,10 năm trước, chị của Âu Dã Thanh Vũ đã mạnh hơn Vân Huyền Thương Không rất nhiều! Đây phải là yêu nghiệt cỡ nào chứ? Vậy thì đến nay, cô ta sẽ đạt tới một trình độ như thế nào?

"Ha ha, giật mình hả?", Âu Dã Thanh Vũ cười nói: "Thực tế, tôi chỉ là đoán theo chừng mực thôi. Dù sao, chị ấy cũng chưa ra tay bao giờ, đó chỉ là cảm nhận của tôi khi chị ấy bày ra thực lực của mình thôi".

"Đúng là giật mình thật, nhưng... cũng chưa là gì".

Một lát sau, Trần Đức đã bình tĩnh lại, Âu Dã Tư Linh quả thật rất giỏi, nhưng anh cũng không kém. Từ khi anh tu luyện Âm Dương Kinh đến giờ, mới chỉ có 3 năm mà thôi!

Mà chính thức bước vào Luyện Khí kỳ, cũng chỉ chưa đến 3 tháng!

Nếu so sánh thì tuy Âu Dã Tư Linh có tư chất rất biến thái, nhưng cũng chẳng đáng là gì.

"Chưa là gì? Anh đúng là tự tin ghê", Âu Dã Thanh Vũ trợn trắng mắt, cảm thấy Trần Đức thật thích giả vờ giả vịt. Đây mà còn chưa là gì thì sao Côn Luân Hư lại tự mình đến đón?

"Mặc kệ như thế nào thì tôi cũng đã dùng một số mánh lới thông báo chuyện của anh cho chị tôi rồi. Giờ vẫn không biết chị ấy sẽ có phản ứng gì".

"Ừ, tôi tổng kết lại chút từ lời cô nói thì chính xác hơn là Long Ngâm vốn là của nhà các cô, giờ lại thành của tôi. Dựa theo di chúc của bố cô thì tôi là chồng chưa cưới của chị cô. Suy ra, cô... là em vợ của tôi?"

"...", gương mặt xinh đẹp của Âu Dã Thanh Vũ lộ ra chút xấu hổ, quả thật không biết nên trả lời thế nào.

Em vợ, cái xưng hô này cũng không hay ho gì.

Ai cũng nói em vợ chính là một nửa của anh rể, nếu cô ta thừa nhận thì chẳng phải là nói mình... cũng là một nửa của Trần Bát Hoang?

"Thanh Vũ, anh biết ngay là em ở đây mà".

Bên ngoài quán bar bỗng truyền đến giọng của một người đàn ông, sau đó, một chàng trai khoảng 24, 25 tuổi, cao cỡ 1m75, mày rậm, mặc một bộ đồ giản dị màu xanh nở nụ cười bước đến.

Hắn nhìn thoáng qua những khách khứa đang uống rượu trong quán, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo hơn người, đi về phía Âu Dã Thanh Vũ và Trần Đức.

"Đứng lại", Kỳ Hàn đứng lên, cản hắn lại: "Cậu không thể đi qua".

"Kỳ Hàn?", thanh niên nhìn thấy Kỳ Hàn thì cười ha ha nói: "Anh dám cản đường tôi ư? Ai cho anh lá gan đó thế?"