Bất Hủ Thần Vương

Chương 484: Truyền thụ luyện đan, Thủy Dao bái sư



Hiển nhiên, Vân Hạc Tường có tâm ý, tuy nhiên cũng có tư tâm, nếu hắn có thể lung lạc thiên tài trẻ tuổi này, người này nếu có thể vì Thủy Vân Tông ra sức, tuyệt đối là đại mỹ sự a.

Hắn giọng một cái, Vân Hạc không hoảng hốt không vội vàng, giọng nói cũng tràn đầy nhiệt tâm, cười nói:

- Hắc hắc, ngươi trẻ tuổi tài tuấn như vậy, bổn tông lại rất yêu tài. Ngươi xem Thủy Vân Tông tài nữ Thủy Dao ta, bất luận là nhân phẩm hay tướng mạo, đều là có một không hai của Đông Hoàng Châu. Cùng Thương Khung đại sư ngươi, thật là trời đất tạo đôi, nếu có thể kết làm tần tấn, tuyệt đối là thiên cổ giai thoại!"

Thủy Dao?

Nhậm Thương Khung thật là dở khóc dở cười, nghĩ thầm Vân tông chủ này quả nhiên là loạn điểm uyên ương phổ.

- Vân tông chủ, Thủy Dao tiên tử thật là nhân gian tuyệt sắc, chẳng qua ta hôm nay đã có đạo lữ, thề non hẹn biển, vĩnh không rời nhau. Chuyện này, thật là không có phúc hưởng thụ.

Theo như thẩm mỹ bình thường, Thủy Dao này mặc dù tính tình có chút cao ngạo, háo thắng, nhưng quả thật là giai nhân hiếm có.

Nhưng mà, Nhậm Thương Khung ở phương diện nam nữ, kiếp trước kiếp nầy, cũng chỉ chấp nhận Bắc Cung Dao mà thôi.

- Cái này, đạo lữ của Thương Khung đại sư, là Thiên Các Lưu Vân Đạo Bắc Cung tiên tử? Ngươi hôm nay cùng Thiên Các đoạn tuyệt, Lưu Vân Đạo có thể cho đệ tử lui tới với ngươi sao?

Nhậm Thương Khung sắc mặt hơi lạnh:

- Thiên Các? Thiên Các nếu ngăn trở ta cùng với Bắc Cung Dao, ta tất sẽ cho bọn họ nuốt hận chung thân! Vân tông chủ, chuyện mai mối này, không cần nhắc lại. Trên trời dưới đất, không người nào có thể ngăn trở ta cùng với Bắc Cung Dao. Người ngăn cản giết người, thần ngăn cản sát thần. Hạ thị Âm Dương Đạo không được, Trảm Không đạo không được, người nào cũng không được!

Vân Hạc Tường cũng hít một ngụm lãnh khí, hắn lại không nghĩ rằng, Nhậm Thương Khung ở vấn đề này kiên quyết như thế, trong lòng âm thầm than thở. Biết chuyện mai mối này, chỉ sợ không thể thực hiện được.

Cười khan một tiếng nói:

- Thì ra Thương Khung đại sư cùng Bắc Cung tiên tử tình cảm sâu như thế, là Vân mỗ nhiều lời, ha ha ha, chuyện này không đề cập tới, không đề cập tới.

Vân Hạc Tường lão luyện bực nào, mặc dù không cách nào dùng loại phương thức này lôi kéo Nhậm Thương Khung, nhưng cũng có thể thông qua phương thức khác cùng Nhậm Thương Khung kéo lên quan hệ.

Cùng thiên tài bực này có quan hệ tốt, chỗ tốt nhất định sẽ không ít.

Tỷ như Vạn năm Thụ kiếp của Thủy Vân Thần Thụ, chính là minh chứng.

Bởi vì dính đến nữ nhi của Thủy Trường Đông, Thủy Trường Đông bị Nhậm Thương Khung nói rõ cự tuyệt, ít nhiều gì vẫn còn có chút mất mặt.

Bất quá nghĩ lại, Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao sớm có thề ước, đây cũng là chuyện không thể làm gì. Nhớ năm đó Thiên Các Kiếm Tiên, cũng là đối với đạo lữ một mảnh thâm tình sao?

Nhìn dáng dấp, Thiên Các Chân Kiếm Đạo, quả nhiên đều là nhất mạch tương thừa, là trời sanh chung tình.

Mà Tông Khâm Sâm có ý định này đầu tiên, cũng là âm thầm xấu hổ. Hắn cũng không ngờ tới, người trẻ tuổi này, cư nhiên lại có nguyên tắc như vậy.

Nhậm Thương Khung thấy Vân Hạc Tường cười mà qua, tự nhiên cũng không thể nào nghiêm mặt, cười nhạt nói:

- Vân tông chủ ưu ái, Nhâm mỗ trong lòng biết rõ. Ta cùng với Thủy Vân Tông mấy lần giao dịch, lại cùng Chiến Thiên huynh không đánh không quen, có giao tình huynh đệ này. Ngày sau cơ hội giao thiệp còn nhiều mà.

Cái này có ý là, không cần dùng mỹ nhân kế kéo ta, mọi người như cũ có vẫn thể hòa thuận. Chỉ cần song phương không đối nghịch, Nhậm Thương Khung tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Vân Hạc Tường cười hắc hắc nói:

- Thương Khung đại sư thật có phong độ, ngược lại Vân mỗ tâm tư nhiều một chút. Ân, Thương Khung đại sư phải đi, chúng ta cũng không có thể ngăn trở. Chẳng qua là, Ngũ Hành Quy Nguyên Đan kia...

Nhâm Thương Khung lông mày hơi nhíu, nghĩ thầm ta giúp ngươi trị liệu Thủy Vân Thần Thụ, cam kết chỉ điểm phương pháp luyện chế Ngũ Hành Quy Nguyên Đan này, dĩ nhiên là không có hiệu lực. Chẳng lẽ ngươi tham lam như vậy, còn muốn chiếm tiện nghi của ta?

- A a, Thương Khung đại sư chớ nên hiểu lầm. Ý ta không phải như đại sư nghĩ. Nếu Thương Khung đại sư nguyện ý tự tay truyền thụ, Thủy Vân Tông chúng ta nguyện ý lấy thêm hai quả Thủy Vân Thần Quả đáp tạ.

Đây cũng là một giao dịch, hai quả Thủy Vân Thần Quả, cũng không nhỏ a.

Mặc dù Nhậm Thương Khung không truyền thụ, có Thủy Dao là Dược Vương cấp thiên tài, lục lọi mấy năm, cũng có thể luyện ra, chẳng qua nói như vậy, sẽ hao phí rất nhiều thời gian.

Trong tu luyện giới, thời gian chính là sinh mạng. Võ đạo tu luyện, nói trắng ra chính là cùng thời gian chạy đua. Có thể tiết kiệm thời gian, thì nhất định phải tranh thủ.

Nhậm Thương Khung ngẫm nghĩ chốc lát, Thủy Vân Thần Quả kia, cũng là đồ tốt, không có lý do cự tuyệt, gật đầu một cái:

- Nếu như thế, ta liền lưu lại ba ngày nữa.

Lấy thiên phú của Thủy Dao, truyền thụ ba ngày, vậy là đủ rồi.

Đừng xem Thủy Dao trong lòng cùng Nhâm Thương Khung so tài, trải qua chuyện Thủy Vân Thần Thụ này, Thủy Dao ở trong nội tâm đã buông bỏ loại mâu thuẫn đó.

Lúc trước mâu thuẫn với Nhậm Thương Khung, là cảm thấy hắn còn trẻ tuổi, không có đạo lý đè ở trên đầu mình.

Hôm nay, sự thật đã chứng minh, Nhậm Thương Khung ở phương diện Linh dược, là toàn phương dẫn trước nàng, hơn nữa dẫn trước không phải là nửa điểm.

Mặc dù thừa nhận cái này rất khó, tiếp thụ càng khó hơn.

Nhưng mà sâu trong nội tâm Thủy Dao, cùng những người khác đồng dạng, đối với cường giả có kính nể trời sanh.

Dược Vương cấp, lực lĩnh ngộ cùng hiểu biết, quả thật không thể xem thường.

Bất quá, loại thao tác này, Thủy Dao quả thật không cách nào sánh bằng những lão gia hỏa mấy trăm tuổi.

Thủ pháp cùng hỏa hậu, là phải dựa vào luyện tập. Nhậm Thương Khung chỉ có thể chỉ điểm chi tiết, trợ giúp nàng hiểu nhanh hơn tự thân mày mò.

Ở trong tay Nhâm Thương Khung, luyện chế Ngũ Hành Quy Nguyên Đan, có thể nói là thành thục, cử trọng nhược khinh, mỗi một chi tiết, mỗi một thủ pháp, đều có đại khí như vậy, tràn đầy phong phạm đại sư.

Mà Thủy Dao ra tay, lại luôn thiếu thành thục, hơn nữa ở phương diện hỏa hầu, còn kém xa hơn.

Đây cũng là chuyện không cách nào bù đắp, dù sao hỏa hầu của Nhậm Thương Khung, là dựa vào Bất Hủ Đế Khí, là chưởng khống lực của Thần cấp, bất kỳ đan sư nào cũng không thể sao chép.

Người khác phải thao luyện vạn lần, hắn hai ba lần liền có thể nắm chắt. Đây là ưu thế do Bất Hủ Đế Khí mang tới, là ưu thế áp đảo.

Cho nên, qua ba ngày, Thủy Dao liên tục thất bại, mà Nhậm Thương Khung luôn biểu hiện hoàn mỹ, tương phản mãnh liệt, làm cho trong lòng Thủy Dao đã không còn bất mãn.

Vào giờ phút này, Nhậm Thương Khung ở trong mắt nàng, đã không phải là một thiếu niên chưa ráo máu đầu, là Cung phụng năm đó ở Đan sư đại hội làm trợ thủ cho Minh Hoa Đà.

Mà là Đan đạo đại sư chân chánh, Dược Thánh đại sư!

Vào giờ phút này, nàng là tâm phục khẩu phục.

Cũng may, Nhậm Thương Khung cũng không có hà khắc quá mức, ra rất chắm chú hướng dẫn, nhưng ba ngày thời gian, Thủy Dao hoàn toàn nắm giữ, đó là không có khả năng.

Này nhất định phải trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể thành công. Đương nhiên, kỹ xảo và chi tiết đều đã hoàn toàn nắm giữ, rèn luyện hỏa hậu, việc này chỉ cần thời gian để tích lũy.

- Ân, cứ như vậy đi xuống, trong ba tháng có thể hoàn toàn nắm giữ. Đến lúc đó hẳn là có thể đạt tới chín thành năm.

Thủy Dao cắn môi, đối mắt linh động, lộ ra một vẻ sáng ngời. Làm cho người ta có một cảm giác yêu thích.

Đôi môi khẽ mở, mang theo vài phần ý cười:

- Thiên Khung đại sư, tiểu nữ có một thỉnh cầu, không biết có thể nói được không?

Ba ngày này, Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm giác được Thủy Dao này biến hóa, ngày đó không ngừng đấu khẩu cùng hắn, mà ba ngày này, nàng càng ngày càng... ngoan hơn.

Nhậm Thương Khung không biết đây là Thủy Dao đổi tính, mà là kiên định cho rằng, này ước chừng chính là phản ứng của môn sinh e ngại giáo sư.

Hiện giờ thấy nàng cười có chút giảo hoạt, có vài phần đề phòng:

- Thỉnh cầu gì, trước tiên nói xem.

Thủy Dao nhẹ nhàng cười, con mắt sáng lên, trong lúc giơ tay nhấc chân, không ngờ có một dáng điệu thơ ngây của tiểu nữ nhân, cười hì hì nói:

- Một Dược Thánh đại sư, chẳng lẽ sợ tiểu nữ tử như ta sao?

- Ha hả, tiểu nữ tử? Ngày đó chống đối lại ta, là tiểu nữ tử sao.

Nhậm Thương Khung cũng nói giỡn một câu.

Thủy Dao cười càng thêm rạng rỡ:

- Được rồi, ngươi xem xem, ngươi là nam nhân đại trượng phu, lại thù dai như vậy. Ngày đó ngươi ở Đan Tiên Đông Điện, đem nổi bật của ta đoạt hết, tiểu nữ tử ta, chẳng lẽ không được khó chịu sao? Nói sau, ta cho nha hoàn đi mời ngươi, ngươi cũng không nể tình. Càng thêm phiền lòng.

Thấy Nhậm Thương Khung vẻ mặt bình thản, không có nhiều phản ứng, Thủy Dao thở dài:

- Được rồi, chuyện quá khứ bổn cô nương không thèm chấp, yêu cầu nho nhỏ này, ngươi đừng sợ ta có cạm bẫy gì chụp ngươi. Cũng không phải bắt ngươi lấy thân báo đáp, yên tâm đi.

Nhậm Thương Khung có chút kinh ngạc, vẫn nghĩ Thủy Dao này là nữ tử kiêu ngạo, chưa từng nghĩ tới, nàng còn có một mặt như vậy.

- Thiên Khung đại sư, kỳ thật người ta chính là sùng bái tu vi linh dược của ngươi, muốn bái ngươi làm thầy, yêu cầu này không biết có được không?

- Cái gì? Bái ta làm thầy?

Nhậm Thương Khung quả thật bị kinh sợ.

Thủy Dao trừng mắt nhìn hắn:

- Một ngày vi sư, cả đời vi sư. Ngươi dạy ta ba ngày, chẳng khác nào là ba đời ân sư. Tốt lắm, chuyện này định như vậy đi. Từ nay về sau, tiểu nữ gọi ngươi là Thiên Khung sư tôn.

Thủy Dao thè lưỡi ra, cười xấu xa, thân ảnh lóe lên, vui cười đi mất.

Nụ cười này, nếu bị nam tử ngưỡng mộ nàng nhìn thấy, chỉ sợ tâm thần chao đảo, phải ngây người cả buổi.

- Sư tôn?

Nhậm Thương Khung sờ sờ cái mũi:

- Thật sự là không hiểu ra sao cả. Nàng bái ta làm thầy? Đây là chuyện ta chưa đồng ý mà?

Nhậm Thương Khung cũng mặc kệ nàng làm loạn, dù sao ba ngày thời gian đã hết, hắn chuẩn bị bỏ của chạy lấy người. Hắn tới chỗ Vân tông chủ từ biệt, Thủy Trường Đông đã cười to đi tới.

- Ha ha, Thiên Khung đại sư, khuê nữ của ta nói ngươi đáp ứng nàng, thu nàng làm đồ đệ. Thật sự là thiên đại chuyện tốt. Vân huynh, ta tính toán tổ chức nghi lễ bái sư, mời các tông môn đến xem. Ngươi cảm thấy như thế nào?

Vân Hạc Tường nhất thời không hiểu được, ngơ ngác nhìn hai người.

Nhậm Thương Khung vội hỏi:

- Chậm đã, Thủy tông chủ, lệnh ái chỉ là nói đùa, chỉ sợ là có hiểu lầm a.

- Ha ha, không có, này không phải hiểu lầm. Dao nhi nhà của ta, đã nhiều ngày theo ngươi luyện đan, đối với ngươi tâm phục khẩu phục. Lần này bái sư, là rất thành ý, tuyệt không tư tâm. Hy vọng Thiên khung đại sư nghĩ tới thành ý của nàng, không nên cự tuyệt mới tốt.

Nhâm Thương Khung dở khóc dở cười, hắn có dự cảm, mình đã bị Thủy Dao nha đầu kia đùa giỡn một phen.