Bắt Lấy Nam Chính Quỷ Vương Của Tôi

Chương 2: Nam chính nghĩ tôi là duy nhất



"Diêu lão sư, tôi chắc hẳn là cậu biết Tân lão sư," một người phụ nữ trẻ tự giới thiệu mình là giám đốc casting nói, vẫy tay về phía tấm lưng bất động của Tân Hổ Lỗi.

Anh ta còn không buồn quay lại thừa nhận quen biết Diêu Thẩm ở điểm nào, ánh mắt vẫn dán chặt vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Ngón tay Diêu Thẩm siết chặt tờ kịch bản của cậu.

"Chúng tôi đã từng gặp." cậu cắn chặt từng chữ.

"Gặp" có lẽ là nói quá đi.

Diêu Thẩm đã tái hiện lại một cảnh trong một bộ phim võ thuật rất nổi tiếng cùng với một nữ diễn viên đồng lứa mới vào nghề trước khán giả trực tiếp trong chương trình tìm kiếm tài năng "Ánh sáng, Máy quay Diễn viên!"

Và trong phần nhận xét của giám khảo, Tân Hổ Lỗi, một trong những giám khảo khách mời, đã hoàn toàn mổ xẻ phần trình diễn của cậu.

Diêu Thần từng được đánh giá là một diễn viên đầy triển vọng. Có rất nhiều tin đồn xung quanh màn ra mắt chính thức của cậu, nhưng phần trình diễn kém cỏi trong chương trình tài năng và những lời chỉ trích gay gắt của Tân Hổ Lỗi đã lập tức thổi bay cánh buồm vừa ra khơi của cậu.

Vai phụ đầu tiên của cậu không thu hút được nhiều sự chú ý, và còn ít được khen ngợi.

Tất cả đã xuống dốc kể từ khi đó.

Một phần nhờ ơn sự phê phán tàn nhẫn của Tân Hổ Lỗi.

Và giờ Diêu Thẩm sẽ phải đối diễn với anh ta, và phải đóng vai tình nhân của anh ta một cách thuyết phục, nếu cậu hy vọng có được bất cứ cơ hội nào nhận được vai diễn này.

Nếu cậu không phải thật sự rất cần vai diễn này thì cậu sẽ quay lưng bỏ đi ngay lập tức. Như hiện tại, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để cứu vớt sự nghiệp của cậu khỏi chìm vào vô tận.

Hít một hơi thật sâu cậu bước lên trước camera, nhét tập kịch bản nhàu nát vào túi sau. "Tôi sẵn sàng bất cứ khi nào Tân lão sư sẵn sàng."

Tân Hổ Lỗi liếc nhìn cậu một cái, rồi quay lại phía cửa sổ một lần nữa. "Để cậu ta tự diễn vài dòng, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình," anh nói bằng giọng nam trung bình thản hơi thở vừa đủ phả lên ô cửa kính trước mặt.

Giám đốc casting mỉm cười xin lỗi với Diêu Thẩm và ra hiệu cho cậu bắt đầu, "Xin mời, lão sư."

Diêu Thẩm cần một chút thời gian để kiểm soát bản thân.

Tên khốn đó đã lợi dụng danh hiệu Ảnh đế hay bất cứ cái danh hiệu nào mà Mạng Internet ngày nay tung hô hắn ta để chọn bạn diễn chết tiệt cho mình.

Mà họ cứ mặc kệ hắn ta như vậy!

Chẳng trách các diễn viên khác đều rời phòng thử vai với vẻ mặt tiều tụy như bị bệnh.

Cậu nghi ngờ liệu có ai đủ khả năng để đáp ứng những tiêu chuẩn khắt khe của Tân Hổ Lỗi hay không.

Vấn đề là cảnh mà cậu đã chuẩn bị cần có bạn diễn a. Đó là một cảnh tỏ tình, và vì cậu đang đóng vai Yến Thư Nghị, việc của Diêu Thẩm chủ yếu là phản ứng lại lời tuyên bố đầy tình cảm của Tạ Huân.

Đó là một trong những cảnh cảm động nhất giữa hai nhân vật, và Diêu Thẩm hiểu tại sao đạo diễn của bộ phim muốn xem nó diễn ra như nào không chỉ để phân tích liệu diễn viên đóng Yến Thư Nghị có thể mang đến một màn trình diễn cảm động hay không, mà quan trọng hơn là liệu anh ấy có có phản ứng hóa học tốt với Tân Hổ Lỗi hay không.

Diêu Thẩm không phải là người đọc tiểu thuyết mạng, và kiến thức của cậu về 'Sư tôn, đệ tử này buộc phải lấy mạng người' chỉ giới hạn ở việc thỉnh thoảng thấy nó ở thanh xu hướng trên weibo.

Nhưng cậu đã đọc lướt qua vài trang của cuốn tiểu thuyết để chuẩn bị cho vai diễn, và có một cảnh cứ in sâu vào tâm trí cậu.

Cậu biến các đường nét của mình thành dáng vẻ đĩnh đạc duyên dáng của Yến Thư Nghị và tập trung vào trạng thái mà cậu nhớ được từ cảnh này, thay vì bám sát vào bất kỳ đoạn hội thoại cụ thể nào.

"Không đáng," câu nói, quay mặt về phía chiếc bàn nơi các đạo diễn và nhà sản xuất ngồi, trước khi quay qua đối mặt với Tân Hổ Lỗi vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. "Đệ tử này của vi sư không xứng nhận Thanh kiếm bất an".

Cậu chờ một nhịp. "Vi sư đã thất bại trong việc dạy dỗ Tạ Huân cách cư xử đúng mực của đệ tử Băng Phong, tạ lỗi với tất cả các vị sư phụ về hành vi của Tạ Huân."

Diêu Thẩm thẳng lưng và nâng cằm, truyền tải ấn tượng của cậu về sự tốt bụng và kiên cường của Yến Thư Nghị vào màn trình diễn của cậu. Để bản chất ấm áp và vẻ ngoài lạnh lùng của nhân vật chi phối hành động và lời nói của cậu.

Khung cảnh đáng chú ý không chỉ vì sự khiêm nhường của Yến Thư Nghị trước các thành viên trong giáo phái của mình, cũng như trước các cao thủ của năm giáo phái tu luyện khác đã tụ tập để tham gia một cuộc thi nội môn mà Tạ Huân đã giành chiến thắng. Nhưng cũng bởi vì sau này sẽ lộ ra rằng Yến Thư Nghị chỉ có ý bảo vệ Tạ Huân.

Tuy nhiên vào thời điểm đó, lời nói và hành động của hắn sẽ chỉ khơi dậy lòng căm thù của Tạ Huân dành cho hắn.

Diêu Thẩm khuỵu gối xuống sàn, quỳ lạy sâu sắc. "Nếu quả thực Tạ Huân bị phát hiện gian lận, bản tôn xin nhận trừng phạt thay hắn."

Cậu vẫn quỳ lạy một lúc trước khi từ từ đứng dậy, như Yến Thư Nghị, chủ nhân trang nghiêm của giáo phái Băng Phong có thể làm.

Tân Hổ Lỗi đang đứng trước mặt khi cậu đứng dậy, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng dò xét.

"Hãy chuyển qua cảnh tỏ tình nào," anh nói, mắt không rời khỏi Diêu Thẩm.

Diêu Thẩm nuốt khan, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi xuống phía trước quần.

Giám đốc casting gật đầu với bọn họ và Tân Hổ Lỗi ngay lập tức nhập vai.

Vẻ mặt thờ ơ vì buồn chán tột độ của anh ta biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cau có của một đệ tử trẻ bốc đồng, một con quỷ ẩn dưới hình dạng con người để thâm nhập vào một giáo phái tu luyện bất tử và đánh cắp một cổ vật quý giá để cứu chủng tộc đang chết dần của hắn.

Và trên chặng đường này hắn đã lỡ có tình cảm với sư tôn của mình.

"Trong trái tim Tạ Huân không có ai ngoài sư tôn," Tân Hổ Lỗi nói, lông mày cụp xuống với vẻ lo âu trong đôi mắt sáng ngời của một chàng trai trẻ.

Diêu Thẩm mỉm cười bao dung với anh. "Trong lòng sư tôn cũng có Tạ Huân."

Tân Hổ Lỗi càng cau mày hơn vì hắn không hiểu được tâm ý mình. "Sư tôn, không nghe ta nói," anh nói, giọng trầm xuống.

Một tay anh vòng quanh eo Diêu Thẩm trong khi tay còn lại quấn quanh cổ tay cậu, kéo cậu vào ngực mình. "Tình cảm của Tạ Huân đối với sư tôn không phải là hiếu thảo."

Một giọng nói hét lên trong đầu Diêu Thẩm, 'Cái này đâu có trong kịch bản!'

Mẹ kiếp, cậu là diễn viên, cậu có thể ứng biến được.

Cậu kéo lại cái ôm của Tân Hổ Lỗi, nụ cười bao dung của cậu vụt tắt trong chốc lát. "Tạ Huân không nên đùa giỡn về những điều nghiêm trọng này."

Tân Hổ Lỗi phát ra một tiếng gầm đầy thất vọng, một phần bản chất ma quỷ của Tạ Huân tỏa ra. "Tình cảm của ta dành cho sư tôn không phải là trò đùa," anh nói, nhìn sâu vào mắt Diêu Thẩm.

Điều tiếp theo cậu biết, Tân Hổ Lỗi đang hôn cậu, đầu lưỡi ướt át trêu chọc khóe môi Diêu Thẩm.

Bị hoảng hốt, Diêu Thẩm cắn và đẩy Tân Hổ Lỗi ra xa.

Ánh mắt nóng bỏng của Tạ Huân tan biến trên khuôn mặt Tân Hổ Lỗi ngay khi họ tách ra.

Vẻ kiêu căng phủ lên đôi mắt trong veo của anh như một sự che đậy cùng lúc lau vết máu ở môi dưới bằng mu bàn tay, làm vấy bẩn làn da của mình.

Anh gật đầu với giám đốc casting, mái tóc mượt mà xõa xuống trước mắt. " Cậu ta là người duy nhất," anh ấy nói, trước khi quay lưng với Diêu Thẩm rồi lại đi về phía cửa sổ.

Diêu Thẩm hầu như không có thời gian để tiêu hóa lời nói của anh ta trước khi giọng nói xa lạ của một người đàn ông vang lên trong đầu cậu.

[Hệ thống bắt quỷ: Đã kích hoạt. Đã xác định mục tiêu. Bắt và trói Quỷ vương Tân Hổ Lỗi để cứu nhân loại khỏi bị hủy diệt.]

—---- —----

lão sư - giáo viên, nhưng ở đây nó có nghĩa là "chuyên nghiệp trong một lĩnh vực", đồng nghiệp, những người làm cùng ngành, có thể xưng hô với nhau như thế này.