Bắt Nhầm Yêu Đúng

Chương 39



Phan Đức cong cong khóe môi trước dòng tin vừa nhận. Cô đã nguyện ý, vậy thì hành động của anh nên nhanh gọn lẹ! Anh lập tức gọi cho nhóm vệ sĩ:

– Chuẩn bị đến nhà chị dâu các cậu đón người.

Diệp Anh vừa ăn xong bữa tối, cô chưa lên phòng đã nghe tiếng chuông điện thoại. Ông Thành bực bội quát:

– Mày đưa điện thoại cho tao! Từ hôm nay ở nhà luôn, không đi làm nữa!

Cô liếc qua màn hình thấy tên anh, khuôn mặt ông Thành đỏ như quỷ satan làm cô ái ngại. Giữ chặt điện thoại cô đứng dậy bước khỏi bàn ăn, đanh mặt nói:

– Bố vừa phải thôi, con có phải trẻ con đâu!

– Mày thì lớn với ai! Đưa điện thoại đây!

Bố cô vươn tay ra, cô quyết định mặc kệ, bước nhanh lên phòng. Ông Thành tức lắm mà không làm gì được, quát vợ:

– Bà liệu liệu mà bảo nó! Lên xem nó hú hí gì với thằng kia đi!

Bà Hoài bĩu môi bực mình cách chồng quản lý con gái, có điều lúc nào bà cũng nghe chồng mà bước theo Diệp Anh. Tim đập thình thình Diệp Anh gạt nghe:

– Anh… lúc này ba em còn đòi giữ điện thoại của em nữa!

– Em tìm cách ra cổng đi, anh đang chờ em bên ngoài.

– Vâng…

Cô nghẹn lại khi nghe tiếng mở cửa phía sau, vội vã ngắt máy. Bà Hoài nhìn dáng bộ hốt hoảng của con gái, nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Diệp Anh… bố mẹ chỉ mong con có hạnh phúc, bỏ lỡ anh Nam rồi sau này con sẽ khó gặp người tốt như anh ấy lắm… hai bên cũng đã thống nhất rồi, nhà ta phá bỏ mối duyên này thì sau này bố mẹ chẳng nhìn mặt người ta được con ạ.

Thống nhất… thống nhất mà không có mặt cô, chỉ đơn giản là bố mẹ cô muốn ép buộc cô! Cô không nói lại với mẹ những lời như vậy, chỉ nghĩ cách ra cổng với anh. Lòng buồn vô hạn nhưng cô hiểu từ lúc này bố cô sẽ cấm cửa cô, nếu để bố mẹ cô nghi ngờ thì cô sẽ chẳng thể nào ra khỏi cửa được.

– Mẹ… con hơi mệt, mẹ để con yên tĩnh suy nghĩ được không?

– Ừ, con nghỉ ngơi đi, nhưng điện thoại con đưa cho mẹ, bố con đã lệnh cái gì là phải ép mẹ con mình bằng được, con biết tính ông ấy mà, không đưa cho ông ấy là mẹ không yên được đâu.

Diệp Anh thở hắt một hơi, đành đưa điện thoại của cô cho mẹ. Anh đã biết cô bị bố cô bắt ép, nhất định sẽ kiên nhẫn chờ đợi ở dưới, lúc này cô nên ngoan ngoãn nghe lời còn lựa thời cơ trốn ra ngoài.

Bà Hoài cầm điện thoại của con gái bước khỏi phòng. Diệp Anh nhớ ra cô còn một chiếc điện thoại khác, chính là điện thoại khi trước cô để lọt vào tay anh, lúc sau cô mua chiếc mới thì giữ chiếc cũ làm kỷ niệm. Cô vội nhắn tin cho anh:

“Bố em đã giữ điện thoại của em rồi, em đang dùng điện thoại cũ nhắn cho anh. Giờ em có xuống nhà cũng chưa chắc ra khỏi cổng được.”

“Anh sẽ cho người giả làm nhân viên giao hàng cần em ký nhận. Em chuẩn bị đi nhé!”

Tim đập thình thình, Diệp Anh cắn môi chờ đợi. Một hồi, mẹ cô gọi bên ngoài:

– Diệp Anh, con đặt thứ gì bảo đảm à, người giao hàng cần con ký nhận mới giao, con xuống xem thế nào?

Cô thở hắt một hơi, lòng thầm cảm thấy may mắn khi điện thoại của cô cài mật khẩu, đồng thời cô còn giữ chiếc điện thoại này. Ông Thành không cần xem điện thoại của cô, mục tiêu của ông chỉ là cắt đứt liên lạc của cô và anh mà thôi. Internet trong nhà cũng đã bị ngắt, ông đã quyết làm là làm hết sức triệt để.

– Vâng mẹ, con xuống ngay đây ạ.

Diệp Anh hồi hộp, trên người còn nguyên bộ đồ mặc nhà nhung mềm, cô chỉ dám cầm theo ví tiền nhỏ cùng chiếc điện thoại cũ để vào túi áo rồi bước xuống. Bố cô đang cau mày ngồi xem tivi ở phòng khách, ông đã sai chị giúp việc ra cổng canh chừng cô sẵn rồi. Có lẽ điều ông không ngờ chính là cô còn giữ một chiếc điện thoại khác.

Người giao hàng ăn vận đồng phục cầm bọc hàng trên tay chờ đợi, Diệp Anh bước nhanh lại gần anh ta. Chị giúp việc đăm đăm nhìn cả hai như sợ Diệp Anh biến mất. Một lực kéo tay Diệp Anh bị người giao hàng vác lên vai, anh ta chạy phăm phăm làm chị giúp việc đuổi theo không kịp ngã dúi dụi, gào to:

– Ông Thành, bà Hoài… cô Diệp Anh bị bắt cóc rồi!

Diệp Anh không còn nghe gì phía sau vì cô nhanh chóng bị người giao hàng đẩy vào chiếc xe con đen bóng vừa trờ đến. Người trong xe… là người đàn ông cô quyết chí theo anh, dù cô biết con đường này cô phải đánh đổi rất nhiều.

– Cảm ơn em… đã tin anh.

Phan Đức nhoẻn cười kéo Diệp Anh vào lòng, ghì chặt cằm lên vai cô, để mặc dòng nước ấm nóng trên má cô rơi vào lưng áo anh.

– Đừng khóc… đừng làm anh đau lòng, có được không?

Diệp Anh gật đầu, cô gạt nước mắt rời khỏi anh, sụt sịt nói:

– Em thực sự rất thương bố mẹ…

Anh đưa những ngón tay dài lau đi giọt nước mắt vừa lăn, mỉm cười nhẹ giọng:

– Có những chuyện em buộc phải chấp nhận. Hiểu không?