Bắt Nhầm Yêu Đúng

Chương 70



Diệp Anh phì cười, cười đấy mà hai sống mũi cay cay. Hạnh phúc của cô và anh… tại sao vẫn cứ mong manh như vậy? Có phải lúc này… một đứa con sẽ là điều giúp cô dễ dàng thuyết phục ba mẹ anh? Cô khẽ lắc đầu, không… cô không muốn có suy nghĩ sinh con ra để phục vụ mục đích riêng của mình! Ba tháng qua, cuối tuần bà Mai vẫn gọi một mình Phan Đức về ăn cơm, hoàn toàn không chấp nhận sự tồn tại của Diệp Anh. Khi thì bà ta kêu đau đầu, khi thì kêu đau bụng, thế nên dù không muốn về một mình nhưng lo cho mẹ anh đành phải đi, những lúc như vậy Diệp Anh ở nhà chờ chồng về mà lòng trĩu nặng.

Phan Đức như hiểu tâm trạng Diệp Anh lúc này, anh thì thầm bên tai cô:

– Làm việc thế đủ rồi, mình tập trung vào việc khác thôi, có thằng cu ba mẹ sẽ tít cả lên đấy, tin anh đi!

Bế vợ yêu trên tay anh xoay lưng bước về giường, cùng cô trải qua ân ái ngọt ngào làm anh chỉ muốn hét lên vì sung sướng. Anh không nghĩ nhiều như cô, ba mẹ có thế nào vẫn là ba mẹ, anh tin hạnh phúc của anh mới là điều họ thực sự cần, chẳng qua… họ không hiểu anh, họ nghĩ anh cần những gì mà họ áp đặt lên anh. Vậy thì anh cần chứng minh cho họ thấy, hạnh phúc thực sự của anh là gì? Đó là Diệp Anh, là gia đình anh xây dựng cùng cô, là đế chế của riêng anh!

Ông Hùng mệt mỏi với bao việc ông phải kiêm nhiệm từ lúc Phan Đức thôi chức vụ tổng giám đốc, mà ông thì chẳng tin bố con thằng nào để giao cho họ làm vị trí này, thành ra ông kiêm tất. Vấn đề là mệt mỏi vô cùng! Cứ nghĩ đã san được bớt việc từ lúc nó học xong, ai ngờ… từ lúc nó ở với con bé kia là nó rút hết cổ phần của nó ở Sơn Hải đầu tư cho công ty riêng. Sơn Hải vừa tổn thất nặng nề vừa xuất hiện đối thủ cạnh tranh mới ngày càng mạnh, cứ nghĩ ông lại tức điên ruột! Có điều, nhìn con trai ngày càng trưởng thành, trong lòng ông không khỏi tự hào. Rồi cả Sơn Hải này cũng là của nó, giờ cứ để nó tự bơi cũng tốt!

Bà Mai cũng tức Phan Đức vì anh đúng là phá tung Sơn Hải lên thật, tất cả cũng chỉ vì con nhỏ đáng ghét đó. Tức thì tức vậy nhưng bà chẳng thể làm gì vì chính lão gia nhà bà đã lên tiếng ngăn cản. Từ lúc chúng nó ở với nhau đến giờ cũng đã nửa năm, chẳng thấy nó chán con bé đó chút nào cả, chưa bao giờ bà mong nó dính một chút cái tính gái gú của lão Hùng nhà bà như lúc này!

Chiều nay, bà hậm hực gọi con trai về ăn cơm:

– Đức, tối nay mẹ bảo bác giúp việc làm món canh riêu cua mà con thích nhất đấy, con về sơm sớm sang với mẹ nhé!

Bà không ngờ, âm giọng phấn khởi của Phan Đức vang lên ở đầu bên kia:

– Không được rồi mẹ, dạo này Diệp Anh nghén lắm, chị giúp việc nấu gì vợ con cũng không ăn nổi, con toàn tự tay nấu, giờ con không yên tâm đi đâu hết cả! Thôi vợ con gọi rồi con ngắt máy đây!

Bà Mai nghe xong liền sững lại. Chuyện này… không sớm thì muộn sẽ xảy ra, và nó đã xảy ra! Con quỷ cái đó đúng là cái con tâm cơ đầy mình, chắc chắn nó mong có con để dễ bề danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Phan. Dù rất mong có cháu nhưng lúc này bà cảm thấy bực bội nhiều hơn là vui mừng. Sâu trong lòng, bà ghen với nó, nó có tất cả những gì mà bà khao khát! Ngày xưa bà làm dâu, mẹ chồng bà ghét bỏ đã đành, chồng bà cũng đi biền biệt chẳng đoái hoài, lúc ấy bà ức đến trào máu họng, chỉ mong có đứa con cho bớt tủi thân, cuối cùng đứa con ấy bà cũng chẳng được nuôi, còn con kia… nó được đứa con trai bà luôn nghĩ thương bà nhất nâng niu như trứng mỏng một bước không rời! Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong óc bà làm bà run rẩy, cảm giác đứng cũng không vững. Phải rồi… bà là mẹ của chồng nó, là bà nội của con nó, bà có quyền như mẹ chồng bà ngày xưa… Bà sẽ nuôi con của nó! Chắc chắn cháu của bà không thể do cái con theo không đàn ông như thế nuôi dưỡng thành người được!

Diệp Anh cứ lâng lâng từ lúc nhìn que thử thai hai vạch cho đến tận lúc vào phòng sinh, cô hạnh phúc đến mức ngỡ mình ở trên mây, cả khi đứa con trai đỏ hỏn nặng ba cân hai chào đời oe oe khóc cô vẫn cứ ngỡ ngàng. Nước mắt lăn dài, cô ôm con vào lòng, để con sát kề da thịt, cảm nhận giây phút thiêng liêng của tình mẫu tử đầu tiên trong đời. Phan Đức đã có được giây phút phá vỡ mọi kỷ lục hạnh phúc của anh, anh cứ đứng nhìn hai mẹ con Diệp Anh trân trân, khóe miệng vẽ thành hình cánh cung ngơ ngẩn một lúc rồi mới tỉnh ra mà bước lại gần.

Vuốt những sợi tóc bết dính trên khuôn mặt hồng ửng mệt mỏi của Diệp Anh, Phan Đức nghẹn giọng:

– Cảm ơn em… con của chúng ta… thật tuyệt!

Diệp Anh mỉm cười ngắm nhìn thằng bé chúm chím cái miệng tìm ti mẹ, gật đầu đồng tình với chồng. Trời phật phù hộ độ trì mà cô sinh con dễ dàng, lại có chồng ngay bên ngoài phòng sinh tiếp cho cô sức mạnh. Bố mẹ cô nghe tin một cái là gọi nhau vào viện luôn mà đúng giờ tan tầm nên vẫn còn chưa đến kịp.