Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 44: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [44]



Hà Tử Tường rời khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng bà Hà, nâng tay gõ cửa.

“Vào đi.” Âm thanh bà Hà từ bên trong vọng ra, Hà Tử Tường mở cửa, bước vào trong: “Mẹ.”

“Húc Húc ngủ rồi à?” Bà Hà đeo kính viễn thị nằm trên giường đọc sách, ngẩng đầu lên hỏi.

“Dạ, con vừa dỗ nó ngủ.” Hà Tử Tường gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đưa hiệp nghị ly hôn ra: “Mẹ.”

Bà Hà đeo kính, rõ ràng nhìn thấy bốn chữ ‘hiệp nghị ly hôn’ chói mắt! Chậm rãi vươn tay, tạm dừng một lát nhưng vẫn nhận lấy, mở ra liền nhìn thấy chữ kí của Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi, không khỏi cảm khái thở dài một hơi, khép lại.

Nửa tháng trước con trai đã đề cập chuyện này, khi ấy bà liền ngây ngẩn cả người, con dâu mới sinh xong vẫn còn đang ở cữ, con trai cư nhiên lại tính toán ly hôn!

Bà Hà không chút do dự rút chổi lông gà hung hăng đánh vài roi: “Hà Tử Tường, con điên rồi. Mẹ dạy con thế nào, sao có thể làm vậy, Lâm Nhi nó vừa sinh con cho con, hiện giờ con lại đòi ly hôn? Sao con có thể làm một kẻ thay lòng đổi dạ, làm Lâm Nhi thất vọng, ông bà thông gia thất vọng như vậy hả con?”

Hà Tử Tường không tránh né, đừng im chịu đánh, nghe giọng điệu nghẹn ngào của mẹ, biết mình làm mẹ nhớ lại nỗi đau cũ: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”

Hà Tử Tường đưa tay cản lại chổi lông gà trong tay mẹ, giọng điệu nhu hòa chậm rãi giải thích cùng trấn an. Bà Hà sửng sốt lắng nghe, bà không tin, làm thế nào cũng không tin, con dâu sao có thể là người như vậy. Tuy con dâu không phải hiền lương thục đức nhưng cũng không đến mức…

Hà Tử Tường lấy ra những bức hình Giang Lâm Nhi cùng Lâm Tuấn gặp gỡ mà thám tử chụp được, tuy không có động tác thân mật, nhưng ánh mắt cùng hành vi quả thực mờ ám, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu được.

Bà Hà kinh ngạc lật xem ảnh chụp, đôi tay run run nhè nhẹ: “Này, này đều là thật?”

“Dạ mẹ, đều là thật.” Hà Tử Tường gật gật đầu, xác nhận.”

“Cô ta…” Bà Hà thực sự tức giận, bà thật không ngờ Giang Lâm Nhi lại là người như vậy, cư nhiên lén lút qua lại với một người đàn ông khác sau lưng con trai bà!

Nghĩ tới hành vi của Giang Lâm Nhi, bà thực tức giận, chính là nể mặt mũi cháu trai nên cũng không truy cứu, về sau nam cưới nữ gả, ai đi đường nấy không còn liên quan.

… …

Ngoài cửa cục dân chính, Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi cùng bước ra, trong tay mỗi người cầm một quyển sổ đỏ, chẳng qua hai chữ ‘kết hôn’ trước kia đã biến thành ‘ly hôn’.

Hà Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi đừng ngoài cửa, liếc mắt lần cuối, không ai nói gì, Hà Tử Tường xoay người đi tới chiếc xe honda đen đang đậu trước cổng cục dân chính.

Trong xe, Cố Hướng Bồi cố ý xin nghỉ một ngày để cùng Hà Tử Tường tới đây, thấy cậu cầm quyển sổ nhỏ đi tới, không biết vì sao bàn tay đang nắm vô lăng có chút ướt mồ hôi, có cảm giác thực khẩn trương?

Hà Tử Tường mở cửa xe, cúi người ngồi vào.

“Xong rồi?” Cố Hướng Bồi nắm chặt vô lăng, làm bộ như không có việc gì hỏi.

“Ưm, xong rồi.” Hà Tử Tưởng nâng tay, quơ quơ quyển sổ trước mặt Cố Hướng Bồi, chữ ‘ly hôn’ chói lọi đập vào mắt anh.

Toàn thân Cố Hướng Bồi thả lỏng, hai tay hơi buông ra, để không khí lưu thông thổi khô mồ hôi trong lòng bàn tay.

Hà Tử Tường cũng cảm thấy cả người thực nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng giải quyết vong chuyện này, tinh thần phấn chấn, chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

“Anh, chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi.” Hà Tử Tường đột nhiên đề nghị.

“Ngâm suối nước nóng? Hiện giờ, buổi sáng đi ngâm mình!?” Khóe miệng Cố Hướng Bồi co rút: “Hình như chưa nghe bao giờ.”

“Kia cũng đâu có ai nói buổi sáng không được ngâm suối nước nóng a.” Hà Tử Tường muốn đi, thái độ thực kiên quyết, Cố Hướng Bồi không có cách nào, chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, chúng ta đi thử xem có nhà nào mở cửa không.”

“Ừm.”

Hai người lái xe dạo một vòng, vừa vặn có một nhà mở cửa, Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường liền trở thành vị khách đầu tiên.

Vì quyết định lâm thời nên cả hai đều không mang theo quần bơi, lúc tới nơi mới vào cửa hàng lựa chọn.

Nhìn một loạt quần bơi đủ màu sắc, Hà Tử Tường hoa mắt không biết nên bắt đầu bọn từ đâu, cuối cùng chọn một cái quần tứ giác màu đen. Nhìn miếng vải dệt nho nhỏ trên tay Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi nhướng mi, trực tiếp cầm lấy một cái cùng kiểu cùng màu, chẳng qua, lớn hơn một size.

Lúc Hà Tử Tường thay quần bơi tiến vào, Cố Hướng Bồi cũng thay xong, mặc cái quần bơi y hệt cậu ngồi trên băng ghế trong phòng thay đồ, nghe thấy âm thanh, anh quay đầu lại, từ bả vai chậm rãi dời tầm mắt xuống mắt cá chân, tiếp đó lại từ mắt cá chân lướt lên, cuối cùng dừng lại ở bộ phận hơi nổi lên, ngừng lại vài giây mới ngẩng đầu mỉm cười: “Xong rồi à?”

“Ừm.” Hà Tử Tường không chú ý tới ánh mắt đánh giá của Cố Hướng Bồi, chỉ xoay người bỏ quần áo vừa thay vào tủ, khóa lại, sau đó cùng anh rời khỏi phòng thay đồ.

Cố Hướng Bồi đi trước, Hà Tử Tường đi sau một bước, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của anh, làn da màu lúa mạch đặc biệt khỏe mạnh, thực có hương vị đàn ông. Hà Tử Tường hơi cúi đầu, nhìn bản thân thân là đàn ông mà da dẻ trắng nõn, không phải cậu phơi nắng không đen, chỉ là cũng rất nhanh trắng lại, nên cho dù cố phơi nắng thì làn da lúa mạch cũng không giữ được lâu.

Độ ấm trong suối mới đầu cảm thấy có hơi cao, bất quá ngâm mình một chút, thích ứng rồi sẽ cảm thấy phi thường thoải mái, nhất là lúc này đang là đầu xuân, vẫn còn chút rét lạnh, ngâm suối nước nóng quả thực là một chuyện thoái mái vô cùng.

Thực thư thái, quả thực là thoải mái tới mức buồn ngủ. Đắp một cái khăn lên mặt, Hà Tử Tường ngồi trên bậc thang, lưng tựa vào thành hồ, đầu hơi ngửa ra sau, hoàn toàn thả lỏng tâm tình hưởng thụ cảm giác thoải mái.

Hà Tử Tường không biết lúc mình hoàn toàn thả lỏng thì có một người đang thả lỏng tâm tình, không chút chuyển mắt nhìn mình.

Cố Hướng Bồi không biết nên hình dung tình tự mình lúc này, kinh hỉ ập tới quá đột ngột, trải qua chuyện hôm qua, anh biết Tử Tường nhất định sẽ ly hôn với Giang Lâm Nhi, chỉ là anh không ngờ tốc độ lại nhanh đến vậy, chuyện mới xảy ra chiều hôm qua, sáng nay hai người đã hoàn thành thủ tục ly hôn.

Từ bây giờ, Hà Tử Tưởng không cần phụ trách bất kì trách nhiệm nào với Giang Lâm Nhi nữa, hai người đã không còn quan hệ gì nữa.

Cố Hướng Bồi gợi lên một nụ cười mỉm, anh thực vui vẻ, không biết vì sao, chỉ là rất vui, vui tới mức nhịn không được muốn cười thành tiếng.

Tử Tường, không còn bất kì ai có cơ hội tiếp cận em nữa đâu; Tử Tường, lần này anh nhất định sẽ không để ai cướp em đi nữa, không bao giờ!



Hoàn

Tiểu kịch trường đời trước (4)

Đột nhiên, người nọ chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay, ôn nhu tới cực điểm vuốt ve tấm bia trước mặt, rõ ràng không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ mơ hồ nhìn ra động tác nhưng vẫn cảm nhận được động tác mềm nhẹ quý trọng như đang chạm vào báu vật quý giá nhất thế gian.

“Tử Tường, anh đã trở lại rồi.” Người nọ thì thầm.

“Sao em không chờ anh? Sao em có thể bỏ lại anh mà một mình rời đi như vậy? Em còn nhớ không, lúc thi lên trung học, em nói muốn chúng ta học cùng nhau, nhất quyết phải thi vào trường anh…”

“Lúc lên đại học, em nói ‘anh, em không biết nên học trường nào, học ngành nào thì tốt’, anh đã nói với em đủ mặt tốt của ngành tài chính, để em thi vào trường anh, bất quá đó chỉ vì chút tư tâm của anh, anh muốn tiếp tục được nhìn em, ở bên cạnh em, chăm sóc em…”

“Lúc em sắp tốt nghiệp, anh đã nghĩ phải thuyết phục em tới công ty làm việc, như vậy chúng ta lại có thể tiếp tục ở bên nhau. Em có biết, lúc em chủ động tới nói ‘anh, em muốn đi cửa sau, giới thiệu em vào công ty anh đi’, ‘anh, sau này phải chỉ dạy em nhiều hơn nha’ tâm tình anh vui sướng cỡ nào không? Anh nghĩ, cho dù tình cảm vĩnh viễn không thể nói ra, cho dù em vĩnh viễn không biết, nhưng chỉ cần chúng ta có thể luôn ở bên nhau, tựa như vậy, vĩnh viễn ở cùng một chỗ thì đủ rồi…”

“Lúc nghe nói em hẹn hò, thế giới của anh sụp đổ, anh không thể nào tưởng tượng được. Không, anh sớm đã nên nghĩ tới, chỉ là, anh luôn trốn tránh mà thôi.”

“Lúc tham gia hôn lễ của em, anh thững thờ rời khỏi nhà hàng, anh biết chúng ta xong rồi, thực sự xong rồi. Chúng ta rốt cuộc không có khả năng, chính là, anh vẫn thực luyến tiếc, anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc vui vẻ, anh nghĩ mình phải vĩnh viễn nhìn thấy nụ cười trên mặt em, vì thế anh đã ở lại.”

“Anh nghĩ rằng, mình có thể kiên trì, có thể nhẫn nại. Chính là, Tử Tường, quá khó, thực sự quá khó… anh muốn nhìn em mỉm cười, nhưng anh không muốn em cười với người khác; anh muốn ở cùng một chỗ với em, nhưng anh không muốn em ở cùng người khác; mỗi phút mỗi giây anh đều muốn ôm em vào lòng, nhưng anh không muốn em ôm người khác; anh muốn nhìn em hạnh phúc vui vẻ, nhưng lại không muốn nhìn em hạnh phúc mà không có anh…”

“Tử Tường, em nói anh nên làm cái gì bây giờ? Anh thực khó chịu, thực thống khổ, anh nhịn không được, cho nên anh lựa chọn rời đi.”

“Nhưng mà, Tử Tường, giờ đây anh thực hối hận, vô cùng hối hận, nếu anh biết, nếu… anh biết…” Không ngừng có giọt nước từ cằm người nọ chảy xuống tích trên mặt đá, không biết là nước mưa hay nước mắt.