Bất Phụ Tương Tư

Chương 57



Nghe xong những gì Lương Tông Trạch nói, trong lòng nàng phức tạp vô cùng, không biết nên vui hay nên buồn: Tinh Húc chàng có biết sự thật này, hay ngày ngày bị oán hận làm cho ngu muội?

Nghĩ đến hắn, hình ảnh nam nhân ngạo nghễ ôm lấy Đạm Đài Vu Nhiên lại xuất hiện trong mắt nàng, một cơn đau đớn vô tình tràn đến, một lần nữa Quân Dao nàng lại được nếm trải mùi vị của trái tim bị yêu hận xâu xé, tư vị này chua chát tột cùng, cho đến chết cũng không mong nếm lại.

Ngay lúc này tại phủ Tướng Quân.

Sau khi Quân Dao rời khỏi Nguyệt Thai Viện, Thượng Quan Tinh Húc rơi vào trầm tư, hắn như thể muốn nhấn chìm khối óc vào men rượu, mặc cho Đạm Đài Vu Nhiên có ra sức khuyên ngăn.

Một ma ma đi từ viện phía nam đến, trông bộ dạng hốt hoảng vô cùng:

" Tướng Quân..."

Tinh Húc trong ngà ngà hơi rượu, lấy mặt bàn làm điểm tựa, thoáng nghe được:

" Tướng Quân, phu nhân biến mất rồi."

Hắn hờ hững đặt bình Quỳnh Tương xuống bàn, xua tay như thể vừa nghe thấy một lời nói đùa, hắn cười lạnh chế giễu:

" Cái gì mà biến mất, nàng ấy xưa nay chưa từng làm nũng kiểu này, hôm nay lại tính bày trò gì đây."

Ma ma kia bất an quỳ mọp trên sàn:

" Tướng Quân, lão nô không dám nói bừa, quả thật không nhìn thấy phu nhân trong phòng, cả Đan Quất cô nương cũng biến mất, người gác cổng nói từ lúc phu nhân đội mưa trở về thì hắn không nhìn thấy phu nhân ra ngoài nữa."

Tinh Húc đứng bật dậy, hắn trừng đôi mắt kinh ngạc lẫn hung dữ lên nhìn kẻ bên dưới, lớn giọng:

" Bà nói cái gì?"

Hắn đi vội đến viện phía nam, quả thật bóng dáng Quân Dao biệt tăm như gió, bước vào phòng Tinh Húc nghe thấy mùi trầm còn lưu lại một ít mê hương vẫn chưa tan hết, nam nhân nheo mắt nhìn vào tách trà chưa kịp uống cạn trên bàn: Có thể ra vào phủ Tướng Quân mà không bị một ai phát hiện nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Tiêu Lãng Thiên Minh Tông.

Hắn đấm mạnh lên bàn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ra hướng cửa: Là nàng tự nguyện theo cùng, hay là bị hắn bắt đi. Dù là tự nguyện hay ép buộc ta cũng nhất định phải mang nàng về, cả đời này nàng đừng hòng rời khỏi Thượng Quan ta.

" Tướng Quân, Vương công công đến."

Nam nhân vận y phục sẫm màu mang theo gương mặt đầy nỗi kinh hãi chạy vào, lắp bắp bẩm báo.

Tinh Húc lòng dạ bất an, hắn vội vàng ra ngoài đã nhìn thấy Vương công công mang theo mấy chục binh lính hoàng cung, thiết giáp chỉnh tề bước đều vào sân chính viện.

Tinh Húc tiến đến kính cẩn hỏi:

" Vương công công, không biết ngài phụng mệnh đến đây là có chuyện gì? Sao lại mang theo nhiều binh lính cùng đến? Bổn Tướng thật không rõ sự tình."

Vương công công quay lại nhìn hắn bằng vẻ mặt phức tạp không thôi, khẽ thở dài như thể trách móc:

" Thượng Quan Tướng Quân, sao ngài lại có thể giấu giếm Hoàng Thượng một chuyện tày trời như vậy?"

Hắn ngạc nhiên hỏi lại:

" Vương công công, người nói ta giấu giếm chuyện gì? Bổn Tướng không hiểu."

" Còn là chuyện gì nữa, Bạch Quân Dao là nữ nhi ruột của Chưởng Môn Thiên Minh Tông, tông phái mang ý đồ lật đổ Lôi Quốc, nay Ô Quốc đã bại lộ âm mưu, Bạch Uẩn bị giáng tội mưu phản, Thiên Minh Tông nay lại là cánh tay đắc lực của Ô Quốc, vậy thì một câu nói cắt đứt quan hệ với Bạch gia của ngài trước mặt thánh thượng có còn tác dụng không?"

" Ý Công Công là..?"

Vương công công lại thở dài, giữa sân viện thẳng lưng nói rành mạch từng chữ:

" Hoàng Thượng khẩu dụ lệnh cho Thượng Quan ngài lập tức mang Bạch Quân Dao giao lại cho triều đình xử lý, tính mạng của nàng ta có liên quan đến giang sơn xã tắc, nếu vị tình riêng lập tức xử tử trên dưới Thượng Quan Gia."

Tính Húc kích động, trừng to con ngươi nảy lửa của mình:

" Chuyện này thì có liên quan gì đến trên dưới Thượng Quan Gia?"

Vương công công hơi cúi mặt, khó xử nói:

" Hoàng Thượng đâu thể không nhìn ra tình cảm của ngài dành cho Tướng Quân phu nhân, ý của thánh thượng nô tài như chúng tôi có thể làm gì hơn. Thượng Quan Tướng Quân, ta khuyên ngài nên nghĩ cho đại cục, đừng vì quyết định ích kỷ của mình mà có lỗi với Đại Lôi, có lỗi với liệt tổ liệt tông Thượng Quan Gia."

Nói xong, Vương công công phẩy ngón tay đầy quyền uy, lệnh binh lính theo cùng bắt giữ toàn bộ gia quyến trên dưới Thượng Quan Gia.

Tinh Húc đứng đó, một nỗi căm phẫn tột cùng dâng lên, lồng ngực hắn nặng nề hơn cả mang xiềng xích, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân bất lực như lúc này, cổ họng như thể có thứ gì đó vô cùng cứng cáp chắn ngang không tài nào thông thương được, chỉ cần cử động liền đau nhức thấu xương.

Những lời Tiêu Lãng từng nói đến Đạm Đài Dạ Đế đột nhiên lướt qua đầu, hắn mơ hồ chẳng rõ thế nào là trung, thế nào là hiếu, thế nào là yêu, thế nào là hận?

Đạm Đài Vu Nhiên chậm rãi đến bên cạnh hắn ôm lấy cánh tay Tinh Húc:

" Tướng Quân, đây là ý của Phụ Hoàng, ta không thể giúp được gì hơn."

Hắn trừng con ngươi đỏ như than nung nhìn nàng ta, khoảnh khắc chạm vào hàn khí trên người nam nhân này đã khiến Đạm Đài Vu Nhiên hoảng sợ, trước đây dù là có chán ghét đến cùng cực hắn cũng chưa từng dùng thái độ hung dữ như thế với nàng ta.

" Cút."

Tinh Húc lạnh lùng cất giọng. Đạm Đài Vu Nhiên kìm giữ nổi sợ hãi khiến cơ thể non mềm run run trước hắn:

" Tinh Húc, có thể nghe ta giải thích không..."

" Cút."

Hắn gầm lên như thú hoang lạc bầy, khiến Đạm Đài Vu Nhiên mất hết cả hình tượng thanh lệ thường ngày mà nhanh chóng rời đi.

Lúc này tại Thiên Minh Tông.

Lương Tông Trạch nán lại phòng Quân Dao nói chuyện khá lâu, một Chưởng Môn đầy kiêu hãnh đứng trước mặt nàng lại hóa thành một ông lão hiền lành, dịu dàng nhất mực.

Bằng tất cả những gì có thể ông luôn tìm cách nói rõ nỗi khổ năm xưa bất đắc dĩ phải bỏ lại nàng, không biết đã mất bao nhiêu tim gan và nước mắt mới có thể vơi đi thành kiến trong lòng nàng, Quân Dao nhất thời không thể chấp nhận được ông ấy nhưng cũng không bày tỏ thái độ cự tuyệt mối liên kết máu thịt này.

Căn phòng được đóng kín toàn bộ cửa sổ, nhưng lại sáng bừng hư ảo bởi trận trận Liên Đăng, Lương Tông Trạch ngồi đối diện nàng, nụ cười trên môi vô cùng thoải mái:

" Dao nhi, ta có món quà gặp mặt dành cho con."

Nàng ngạc nhiên nhìn đôi mắt bừng sáng của ông, ít giây sau có người từ hướng cửa đi vào, ánh sáng bên ngoài và ánh đèn mâu thuẫn, làm dung nhân nữ nhân vừa xuất hiện mấy phần mờ nhạt, nhưng ngọc bội Hợp Hoan Hoa trên thắt lưng nàng ta đủ khiến trái tim Quân Dao liên hồi kích động, nàng nhận ra người này, thanh giọng Quân Dao run run gọi:

" Yên nhi."

Bạch Ngữ Yên tươi cười, đi theo hướng bàn tay nàng đang dang rộng.

Lương Tông Trạch nhìn thấy nàng vui mừng ông ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm tâm can, nhường lại không gian riêng cho hai người Lương Tông Trạch âm thầm rời khỏi.

Gặp nhau khiến cảm xúc trong lòng cả hai bùng nổ, nàng ôm chặt lấy Bạch Ngữ Yên một lúc rất lâu, bỗng dưng nha đầu không nhịn nổi đau đớn mà khẽ rít lên vài tiếng. Quân Dao lo lắng buông nàng ta ra, mặc Ngữ Yên ngăn cản nàng nhất quyết kiểm tra khắp cơ thể nha đầu.

Điều làm Quân Dao chấn động chính là trên khắp cơ thể ngọc ngà đâu đâu cũng có những vết thương mới cũ chằng chịt lên nhau, miệng vết thương vẫn chưa lành, có nơi da thịt bầm tím hòa lẫn với tinh huyết còn đang rỉ máu, vóc dáng mảnh mai như đóa Liên Hoa ngày ấy Bạch Gia hết mực nâng niu, nay tiều tụy gầy gò đến mức đau lòng.

Nàng gặn hỏi rất lâu Ngữ Yên mới vỡ òa nói:

" Tỷ tỷ, từ khi Nhị Vương Phi qua đời, Nhị Vương Gia bị giam lỏng trong phủ, mất đi cơ hội tranh đế vị tính tình chàng cũng trở nên lãnh đạm, cộc cằn hơn. Năm ba ngày lại đến tìm muội, một trận lớn, vài trận nhỏ trút ngược xuôi lên thân thể muội, chàng ấy luôn miệng oán hận rằng chính vì tỷ đã phá hủy tiền đồ của chàng, mắng muội là vận rủi, là khắc tinh phá hủy mệnh số đế vương của chàng, thế nên ngày đêm ra sức hành hạ. Tỷ tỷ, muội sai rồi, đáng lẽ muội nên nghe lời tỷ, không nên bướng bỉnh mê muội nam nhân này, kể từ ngày đầu tiên bước chân vào Nhị Vương Phủ, linh hồn lẫn thể xác Bạch Ngữ Yên như thể đã triệt để tiêu tan, muội không ngờ còn có cơ hội gặp lại tỷ. Tỷ tỷ, muội xin lỗi, muội muội ngu ngốc, là muội sai rồi."

Quân Dao ôm lấy Ngữ Yên trong lòng, cơn thịnh nộ làm phế phủ đến tứ chi run rẩy:

" Hắn đang ở đâu?"

Bạch Ngữ Yên ngẩng đầu, khuôn mặt như hoa đẫm lệ:

" Muội có thể ở đây gặp được tỷ là vì cùng hắn bị bắt đến Thiên Minh Tông, nghe nói Chưởng Môn Thiên Minh Tông muốn giữ hắn làm quân cờ cuối cùng ép Hoàng Thượng thoái vị, nếu vẫn không thể khiến hôn quân quay đầu sẽ dùng đến binh đao đoạt lấy giang sơn."

" Tốt, tốt lắm, ta còn sợ không nhanh chóng tìm ra được hắn, nếu đã đến rồi thì thù cũ nợ mới tính một lần cho dứt tại đây đi."

Quân Dao đứng dậy, xung quanh nàng như thể phủ một lớp hàn băng cực lạnh, khiến Ngữ Yên nhất thời sợ hãi, gió bên ngoài âm u thổi tạt lên da thịt, dưới ánh sáng trắng bạc không rõ màu sắc của vầng nguyệt nha đầu chỉ nhìn thấy hàng mi cong dài mơ hồ run lên.

" Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?"

" Đòi mạng."

Sau âm giọng lạnh lùng dày dặn sát khí của nàng một tia sấm lớn từ đâu bổ xuống, sáng bừng nửa gương mặt đáng sợ không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì rồi luồng sáng đó nhanh chóng tan mất, như thể nhấn chìm thứ quỷ dị trên mặt nàng vào đêm đen.