"Bố, con cảm thấy chỉ cần con chịu gả cho người kia…"
"Con đang ăn nói hồ đồ gì đó? Con gái của bố không phải là thứ hàng hóa đem ra để trao đổi lợi ích.
Huống hồ con đường đường là thiên kim tiểu thư Thường thị, nếu đồng ý chẳng phải là đang tự hạ thấp bản thân mình xuống hay sao? Không những bản thân con mà cả Thường thị cũng sẽ không còn giá trị nữa.
" - Thường Trạch Minh có hơi lớn tiếng nên hơi khó thở một chút.
Thường Hi lo lắng đứng lên ôm vai ông.
"Bố! Bố đừng xúc động quá.
"
"Con gái, bây giờ bố chỉ còn có mỗi con thôi.
"
Thường Hi thở dài một tiếng.
Đợi sau khi Thường Trạch Minh hòa hoãn lại, cô lại nói tiếp:
"Bố, hãy để con giúp bố một lần thôi.
Đối phương là Phương thị đó bố à.
Tuy rằng con không biết người kia là ai, nhưng người của Phương thị không phải là người không giữ uy tín.
Con tin là họ sẽ không làm khó dễ con đâu."
"Con gái… "
"Bố!" - Thường Hi xuống giọng năn nỉ.
Tuy rằng thật sự cô cũng không muốn phải tới mức dùng chính bản thân mình ra để tráo đổi điều kiện.
Nhưng cái mà cô dùng chính mình để đổi lại lại chính là danh tiếng, tài sản của Thường thị và của cả Thường gia.
Rõ ràng là bố cô bị kiện oan nhưng cũng chẳng làm được gì.
Mỗi lần đến bệnh viện thăm Thường Trạch Minh, ngoài cửa lúc nào cũng có cảnh sát canh gác, cô cảm giác như bố mình thực sự là tội phạm.
Thường Hi không muốn phải sống trong cảnh này nữa.
Chỉ có cô mới có thể giúp được Thường thị.
"Bố, con quyết định rồi.
Lần này con sẽ giúp bố lấy lại Thường thị, hãy tin con.
"
Thường Trạch Minh giận đến không biết nói gì.
"Đủ lông đủ cánh rồi thì không nghe lời bố nữa đúng không? "
"Chỉ là một cuộc liên hôn đơn giản.
Vì tương lai của Thường thị, con làm được. " - Thường Hi đanh giọng.
Thường Trạch Minh cũng hết lời.
Dường như từ lúc xảy ra biến cố, con gái ông cũng đã trưởng thành lên nhiều.
Không còn dựa vào người khác nữa.
Thường Hi như vậy làm ông lại nhớ đến mẹ của cô, không chỉ về tính cách mà cả khuôn mặt hầu như cũng giống bà ấy y như đúc.
Chỉ tiếc là bà ấy đi quá sớm.
Tuy không biết người Thường Hi sẽ lấy là ai, nhưng nghe thoáng qua thì chỉ biết người đó họ Phương.
Cô cũng không mấy quan tâm về giới kinh doanh, nên không thể biết được rõ ràng, mà trên các trang báo cũng ít khi đưa tin chính xác về nhân lực bên đó.
Chỉ biết Phương thị là một tập đoàn lớn mạnh trong thành phố, cổ phần của họ cũng chiếm một tỷ lệ nhất định trong thị trường.
...****************...
Ngoài cửa, A Vũ siết chặt hai bàn tay mình thành nắm đấm.
Người con gái mà anh thích thầm bấy lâu nay không dám nói, bây giờ phải đi lấy một người đàn ông khác mà anh chỉ biết đứng nhìn mà không làm gì được.
Anh thấy mình vô dụng.
A Vũ không đi vào trong phòng Thường Trạch Minh nữa mà bỏ ra ngoài.
Đến chiều anh mới quay lại, trên tay còn mang theo thức ăn đến.
Lúc trưa chỉ là muốn đi vòng vòng để bớt stress, được một lúc thì lại nhớ đến Thường Hi còn ở trong bệnh viện nên tự mình về nấu thức ăn rồi mang ra.
Lúc đến, Thường Hi đang ghé vào bên cạnh giường của Thường Trạch Minh mà thiếp đi, còn ông thì cũng đang ngủ.
A Vũ bất giác mỉm cười, hai cha con nhà này cãi nhau cho lắm…
...****************...
Trở về nhà, Thường Hi ngồi lại nói chuyện cùng A Vũ, cô bảo anh hãy liên hệ lại với người đàn ông kia, hãy nói với người đó rằng cô đồng ý với điều kiện mà họ đưa ra.
Mới đầu A Vũ cũng khuyên cô hết lời nhưng lần này Thường Hi có vẻ rất kiên quyết, nên A Vũ cũng đành chấp nhận.
Trần Huy hẹn gặp Thường Hi vào ngày mai để trực tiếp nói rõ với cô hơn.