Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 57: Anh cũng yêu em



Trịnh Tây Tây không ngờ cô sẽ nhìn thấy Cố Duẫn trên TV.

Trong nhà ăn của Văn Đại cứ cách một đoạn sẽ có một màn hình TV.

Hôm nay sau khi Trịnh Tây Tây tìm một chỗ ngồi xuống, cô chụp đồ ăn của mình gửi cho Cố Duẫn xong, sau đó nghe thấy Tằng Ngữ hét lên.

“Tây Tây, kia… là anh Cố của cậu.” Cô ấy kích động chỉ vào TV trước mặt.

Không phải Tằng Ngữ là người kích động duy nhất.

Mấy ngày nay không biết đã bao nhiêu người hóng tin Cố Thị. Nhưng với hầu hết những người bình thường, loại ân oán trong gia đình hào môn này cũng chỉ coi như đọc một câu chuyện, mãi đến hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy Cố Duẫn.

Người thừa kế gia tộc giàu có, một người đẹp trai, cách ăn nói không tầm thường, có năng lực, có học thức, đôi khi có thể nhanh chóng xoay chuyển dư luận.

Ít nhất những cư dân mạng lúc trước từng nói tiêu cực nhưng sau khi Cố Duẫn xuất hiện thì hơn một nửa trong số đó đã lập tức trở thành fan nữ của của anh.

Đúng vậy, rất nhiều người không có lập trường như thế.

Nguyên nhân lúc trước khiến dư luận dậy sóng là vì sự việc xảy ra quá đột ngột tạo cơ hội cho một số người có ý đồ riêng lợi dụng, mặt khác Cố Chính Vĩ qua đời, chức vị Tổng giám đốc Cố Thị bị bỏ trống.

Cố Duẫn mới vào tập đoàn được một năm, mặc dù thành tích xuất sắc, nhưng cũng không phải không có cơ hội lợi dụng, hiển nhiên có một số con bạc quyết định thử một lần.

Tập đoàn nổi gió đổ máu, Cố Duẫn có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu là tập đoàn của Cố Chính Vĩ, có lẽ anh sẽ không quan tâm. Nhưng Cố Thị là tâm huyết mấy đời nay của Cố gia, dù vì ông nội Cố Duẫn cũng không thể nhường chức vụ tổng giám đốc Cố Thị quan trọng như vậy cho người khác.

Công ty có rất nhiều việc phải làm, vào thời khắc quan trọng này bọn họ cũng không có nhiều sức quản dư luận.

Bây giờ Cố Chính Vĩ đã được chôn cất, Cố Duẫn thuận lợi thông qua cuộc họp hội đồng quản trị chính thức trở thành tổng giám đốc mới của Cố Thị, cuối cùng anh cũng có thể thở để giải quyết những vấn đề còn tồn đọng.

Kẻ gây rối đã ngã xuống, một đội luật sư gửi mấy lá thư luật sư đi, những người tung tin trên mạng không ngừng xin lỗi rồi lại xin lỗi, các bài viết bị gỡ xuống, trên mạng lập tức sạch sẽ.

Nhưng chuyện này trước đó đã gây ra quá nhiều rắc rối nên Cố Duẫn đã nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình, ngoài việc làm sáng tỏ tin đồn và ổn định tình hình, còn để tạo niềm tin cho các nhà đầu tư và ổn định giá cổ phiếu của Cố Thị.

Đây là một chương trình phỏng vấn của một đài truyền hình tài chính, Cố Duẫn mặc tây trang ngồi đối diện với người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình là người dẫn chương trình hàng đầu có kinh nghiệm phong phú, lời nói sắc bén, mỗi câu hỏi đều được chọn lọc kỹ lưỡng, có rất nhiều câu hỏi đào hố chôn Cố Duẫn.

Trước người dẫn chương trình đã thành cáo già này, Cố Duẫn không bị lừa mà còn thoải mái nói chuyện, những vấn đề người dẫn chương trình gây khó dễ anh luôn có thể dễ dàng giải quyết, sau đó đưa ra quan điểm của mình, có rất nhiều lúc người dẫn chương trình thậm chí còn không đáp lại được.

Cố Duẫn có một khuôn mặt họa thủy cộng với cách nói chuyện không tầm thường, tầm nhìn xa và hiểu biết sâu sắc, những người ban đầu mang thành kiến xem chương trình cũng thành fan của anh.

Trịnh Tây Tây quên cả ăn cơm, canh giữ trước TV xem xong cuộc phỏng vấn của Cố Duẫn.

Dư luận trên mạng với Cố Duẫn đã hoàn toàn đổi hướng, gần như tất cả đều là fan nữ muốn làm bạn gái của anh, thậm chí còn có fan muốn làm sugar mommy.

Người bình thường chỉ nhìn thấy Cố Duẫn có vẻ ngoài đẹp trai, gia cảnh giàu có, lý lịch đáng ngưỡng mộ. Người có chút nền tảng về tài chính hoặc công nghệ càng nghe ra nhiều thứ từ những lời Cố Duẫn nói.

Cố Thị vốn là một công ty hàng đầu Trung Quốc, đặc biệt là sau khi chuyển trọng tâm sang khoa học kỹ thuật, Cố Thị chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng có thể gây ra một trận động đất cho giới công nghệ.

Công bằng mà nói Cố Chính Vĩ sống bằng vòng nguyệt quế của mình, tổ tiên đã sáng lập ra Cố Thị khổng lồ, ông ta chỉ có thể được coi là không công không tội giữ gìn cái đã có, ông ta không có chí tiến thủ cũng không dám có những động thái lớn.

Có người từng dự đoán nếu Cố Thị cứ tiếp tục như vậy, cho dù mấy thế hệ nữa không suy sụp nhưng bị người khác vượt mặt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng những lời Cố Duẫn nói cả trong cả ngoài đều có ý trong mấy năm tới Cố Thị sẽ không chỉ thỏa mãn với những thành tựu hiện tại mà sẽ dành nhiều tinh lực nghiên cứu phát triển, sáng tạo đổi mới,… hơn nữa đã có kế hoạch và dự án sơ bộ.

Nói đến chuyện làm ăn, Cố Duẫn không nói quá nhiều, nhưng cũng đủ để những người có chút khứu giác nhanh bén nhìn ra.

Sau cuộc phỏng vấn này, giá cổ phiếu của Cố Thị đã tăng lên ngưỡng ban đầu và có xu hướng tăng lên nữa. Liên quan đến người thừa kế mới của Cố Thị, trên mạng có rất nhiều bài phân tích viết trên các diễn đàn tài chính khác nhau, thậm chí có người còn tìm ra lý lịch chi tiết của Cố Duẫn.

Khi Cố Duẫn còn đi học, anh đã tham gia rất nhiều dự án đầu tư, tất cả đều kiếm được rất nhiều lợi nhuận. Tất cả những người bạn lúc trước đã từng cùng anh làm dự án đều được anh đưa về Cố Thị. Ở Cố Thị một năm anh đã làm được rất nhiều thứ mà bao năm nay Cố Chính Vĩ chưa làm được.

Dù phân tích như thế nào, so với Cố Chính Vĩ người chỉ biết ba phải thì Cố Duẫn ưu tú hơn nhiều. Trên diễn đàn đã xuất hiện rất nhiều ông lớn hiếm khi lộ diện, kết quả phân tích đều là Cố Thị sắp cải tổ, có Cố Duẫn, bây giờ đầu tư cổ phiếu chắc chắn sẽ không lỗ.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, dưới góc quay với độ phân giải cao của đài truyền hình, tinh thần của Cố Duẫn nhìn có vẻ không tệ lắm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mắt anh đỏ ngầu, có lẽ nhiều ngày qua anh không được ngủ ngon.

Trịnh Tây Tây đau lòng muốn chết, đồng thời sau khi chứng kiến dư luận đổi hướng cô cũng nhẹ thở ra, dù thế nào một tuần đẫm máu, một cuộc chiến không có thuốc súng, dường như đã kết thúc.



Vào thứ Sáu, ở Văn Thành trời mưa rất to.

Cơn mưa rào buổi sáng đến buổi chiều chuyển thành mưa phùn.

Trịnh Tây Tây kết thúc tiết học cuối cùng, cô ôm sách trên tay rời khỏi tòa nhà dạy học.

Khi xuống tầng, Tằng Ngữ đụng cô.

Dường như Trịnh Tây Tây đã cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu, Cố Duẫn đang cầm một chiếc ô màu đen, đứng dưới tòa nhà dạy học chờ cô.

Khuôn mặt của Cố Duẫn đã từng xuất hiện trước ống kính, bây giờ có rất nhiều người biết anh. Anh không muốn thu hút sự chú ý, ban đầu chiếc ô được cầm khá thấp để che mặt, sau khi nhìn thấy Trịnh Tây Tây anh mới nâng chiếc ô lên cao hơn.

Lần trước Cố Duẫn rời đi cũng phải nửa tháng rồi.

Trịnh Tây Tây nhìn anh, nước mắt gần như trào ra ngay lập tức. Cô đứng yên chớp mắt, sợ những gì mình nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Cố Duẫn cười nhẹ, gọi cô: “Tây Tây.”

Trịnh Tây Tây ôm sách chạy vào màn mưa, nhào vào ngực Cố Duẫn.

Cố Duẫn ôm cô.

“Anh ơi.” Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn anh, nhìn anh một lúc lại vùi vào ngực anh.

Cố Duẫn cầm sách trong tay cô: “Về nhà thôi?”

Trịnh Tây Tây nói: “Vâng.”

Trịnh Tây Tây cầm sách cất vào cặp. Vì ký túc xá cách tòa nhà dạy học không xa nên đôi lúc cô lười nhét sách vào cặp nên ôm trên tay luôn.

Sau khi Trịnh Tây Tây cất sách, Cố Duẫn cầm lấy cặp sách, giống như trước đây.

Trời vẫn mưa phùn, Cố Duẫn cầm dù, khi đến trước chung cư, anh mới thu dù.

Trước khi gặp Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây thật sự có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, cũng nghĩ ra rất nhiều lời an ủi anh. Nhưng sau khi gặp anh cô lại không biết nói như thế nào, cô cũng quên tất cả những lời tốt cô nghĩ ra.

Cố Duẫn cũng không nói gì.

Anh thu dù, ấn thang máy, cùng Trịnh Tây Tây đứng chờ, mọi thứ dường như vẫn như trước, như thể việc Cố Duẫn rời đi nửa tháng chỉ là ảo giác.

Sau khi vào nhà, Trịnh Tây Tây thay dép lê, chuẩn bị vào bếp đun ít nước, nhưng đi đến nửa đường thì cô bị Cố Duẫn ôm lấy.

“Tây Tây.” Anh khàn giọng nói: “Để anh ôm một lúc.”

Cố Duẫn ôm cô vào lòng, một múc sau, đầu anh cúi xuống đặt trên cổ cô.

Mấy ngày nay, Trịnh Tây Tây đã xem cuộc phỏng vấn của Cố Duẫn vô số lần.

Trên mạng cũng có rất nhiều thảo luận về Cố Duẫn. Trong miệng bọn họ, Cố Duẫn còn trẻ đã thừa kế gia nghiệp bạc tỷ của gia đình, giá trị con người xa xỉ, hơn nữa năng lực xuất chúng, là con cưng của trời.

Vô số người muốn đổi mạng với Cố Duẫn.

Dáng vẻ đĩnh đạc của anh khi nói chuyện với người dẫn chương trình khiến mọi người cảm thấy anh là người có kế hoạch có chiến lược, là người sẽ luôn chiến thắng, không gặp bất kỳ khó khăn nào trong cuộc sống.

Chỉ cô mới biết, anh cũng chỉ là một người bình thường, một người bình thường sẽ đau đớn, sẽ mệt mỏi, sẽ cô đơn, sẽ cảm động vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó, cũng là người sẽ cáu giận

Trịnh Tây Tây cũng đưa tay ôm anh.

Một lúc sau, Trịnh Tây Tây nói: “Anh, em đã xem cuộc phỏng vấn của anh.”

“Thấy thế nào?” Cố Duẫn hỏi cô.

“Không hiểu lắm.”

Cố Duẫn cười một tiếng.

“Nếu em muốn nghe, ngày nào anh cũng nói cho em nghe.”

Trịnh Tây Tây nghĩ đến hình ảnh kia: “Vậy anh vẫn nên tha em đi.”

“Những tin nhắn em gửi cho anh, anh đọc hết rồi.” Cố Duẫn nói.

Trịnh Tây Tây bĩu môi, oán trách nói: “Vậy mà anh không trả lời.”

“Anh không biết trả lời thế nào.” Cố Duẫn rầu rĩ nói: “Dù trả lời thế nào cũng chỉ làm em lo lắng.”

Không ai ngờ Cố Chính Vĩ sẽ uống thuốc tự sát, mọi thứ xảy ra quá đột ngột.

Người đàn ông này, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, đã thực hiện triệt để sự hèn nhát và thiếu trách nhiệm của mình.

Mấy ngày nay dư luận xôn xao, đều đổ lỗi việc Cố Chính Vĩ tự sát lên đầu Cố Duẫn. Trong tập đoàn có sóng ngầm kích động, tất cả mũi nhọn đều nhắm vào Cố Duẫn. Ngay cả chính Cố Duẫn cũng không nhịn được tự hỏi liệu chuyện này có phải do anh gây ra hay không.

Trong đầu đủ loại thanh âm, trên mạng, bên cạnh… làm anh có cảm giác quay lại năm bảy tuổi.

Nhưng anh đã sớm không còn là đứa trẻ bảy tuổi năm xưa, anh đã mắc kẹt trong quá khứ rất lâu, còn bây giờ anh chỉ muốn hướng về phía trước.

Anh không trả lời tin nhắn của Trịnh Tây Tây vì anh biết chỉ cần sự việc không lắng xuống thì dù anh có nói gì cũng vô ích, hơn nữa dễ bị phân tâm. Thế nên anh nín thở, chỉ muốn giành giật từng giây giải quyết đống lộn xộn này.

Anh vẫn có một cô bạn gái ngày nào cũng nhắn tin nói lời âu yếm với anh, đang chờ anh về.

“Tây Tây.” Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, dịu dàng nói: “Anh cũng yêu em.”

Cảm giác tận tai nghe những lời này hoàn toàn khác khi gửi tin nhắn.

Trịnh Tây Tây rất lo lắng cho Cố Duẫn, qua mạng cô căn bản không quản được có e dè hay không nên muốn nói gì thì nói cái đấy.

Nhưng bây giờ Cố Duẫn ở bên cạnh, cô tận tai nghe thấy Cố Duẫn nói lời âu yếm, da mặt cô lập tức mỏng hơn, mặt lập tức đỏ bừng.

Cô mơ hồ “dạ” một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh ơi, anh đói không?”

“Đói.” Nói xong anh cắn cổ Trịnh Tây Tây tạo một dấu dâu tây.

Trịnh Tây Tây: “…”

Em không hỏi anh cái này.