Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 29: Tường Thanh công Vạn Tượng



Song phương vừa mới tách ra, Triều Lập Tinh cố nén mệt mỏi đang xâm chiếm cơ thể, không dừng lại thở dốc, mà phóng người tới tiếp tục tấn công.

Vũ tiên sinh càng đánh càng lạnh nhạt, dường như ông ta đã không còn hứng thú gì với Triều Lập Tinh nữa.

Một đấm từ tay phải bức lui Triều Lập Tinh, Vũ tiên sinh thở sâu, không có điều chỉnh hô hấp và thân thể, bước ra một bước lớn đuổi theo Triều Lập Tinh, chân phải mãnh liệt giẫm xuống.

Ầm!

Âm thanh giậm chân của Vũ tiên sinh giống như thuốc nổ nổ tung.

Lưng eo Vũ tiên sinh bắn tới, tay phải thành quyền, dùng lực lượng khổng lồ thôi thúc, tựa như đạn pháo, đánh về phía Triều Lập Tinh.

Một quyền này để Triều Lập Tinh như đang phải đối mặt với núi lớn, khiến hắn sinh ra cảm giác không thể nhìn thẳng, nhưng cũng không thể né tránh.

Triều Lập Tinh thở sâu, cúi lưng giật hông, cấp tốc điều chỉnh cơ bắp,tận khả năng áp súc lực lượng quanh thân.

Lực lượng áp súc đột nhiên bộc phát, Triều Lập Tinh nghênh quyền đón lấy đòn đánh của Vũ tiên sinh.

Ầm!

Hai quyền đánh thọc sườn, phát ra tiếng vang có phần ngột ngạt.

Thân hình Vũ tiên sinh vững nguyên tại chỗ, Triều Lập Tinh bị đẩy bay về phía sau, đập vào mặt đất.

Triều Lập Tinh nằm dài, toàn thân bủn rủn vô lực, đau nhức khôn ngui. Giờ phút này hắn không nhúc nhích nổi cơ thể.

Vũ tiên sinh nhìn Triều Lập Tinh nằm như chó chết, ông ta rót một chén trà, cách không ngự vật, trút cả chén trà vào mồm Triều Lập Tinh.

“Quá kém. Mỗi ngày nhóc ngươi phải dành vài tiếng đồng hồ vào đây huấn luyện, bằng không khi đối mặt với Kỳ, ngươi chết chắc.” - Vũ tiên sinh nói một câu, rồi phất tay đuổi cổ Triều Lập Tinh khỏi trại thiếu nhi.

Triều Lập Tinh nằm trên nền nhà, thở dài một tiếng. Năm năm luyện võ, hai năm tiếp theo làm trong chợ đêm khiến hắn có phần lơ là, thế mới có kết quả thảm bại ngày hôm nay. Tìm lý do thì tìm lý do vậy thôi, chính hắn cũng biết rõ cho dù thời gian hai năm kia vẫn chăm chỉ luyện võ, hắn khó mà đánh bại lão già Vũ.

……….

Cùng ngày, tại Biển Sao Trời.

Trước Thông Lộ liên thông Nguyễn Quốc và Triều Quốc có hai người đang đứng, một người trẻ tuổi cương nghị, khí độ hào hùng đang cau mày nhìn chăm chú lên bầu trời cách hơn mười lăm nghìn mét phía trước, vẻ mặt tỏ ra hơi lo lắng, cạnh hắn là một người mặc quần áo đen kịt, ngay cả khuôn mặt cũng được che kín bằng chiếc khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm.

Biển Sao Trời sau lưng họ không hề yên tĩnh mà đây đó vẫn có bóng người lóe lên, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy ánh đao ánh kiếm lấp loáng khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Một lúc sau, người trẻ tuổi bỗng cất tiếng thở dài rồi chắp tay sau lưng đi qua đi lại tựa hồ đang hết sức sốt ruột, người áo đen bên cạnh chỉ liếc hắn rồi rời mắt đi ngay, không hề có ý khuyên bảo.

Cứ như vậy, người trẻ tuổi mất kiên nhẫn trước, hắn quay đầu lại cau mày nói với người áo đen: “Nam tiên sinh, trong lòng ta vẫn lấy làm khó hiểu, việc lớn như vậy tại sao thành chủ bắt ta ở lại dưới núi không cho tham dự, chẳng lẽ ông ấy mang lòng nghi ngờ ta sao?”

Người áo đen chỉ hừm một tiếng, lão không đáp mà hỏi lại: “Bản lĩnh của ngươi học được từ đâu?”

Người trẻ tuổi đáp: “Thành chủ truyền cho.”

Người áo đen lại hỏi: “Thành chủ đối xử với ngươi thế nào?”

Người trẻ tuổi trầm ngâm rồi gật đầu trả lời: “Ơn nặng như núi, không khác nào cha mẹ.”

Người áo đen hừ một tiếng: “Ngươi tự hiểu lấy là tốt, theo ta thấy thành chủ đối xử với ngươi thực sự quá tốt, cơ nghiệp của thành Tường Thanh ngày sau tất sẽ rơi vào tay ngươi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.”

Người trẻ tuổi thở dài rồi quay người liếc những phi thuyền phía trước, nói: “Nếu đã vậy, tại sao thành chủ không cho ta tham gia vào sự kiện to lớn như tấn công thành Vạn Tượng mà bắt ta dẫn theo ngươi đứng chờ nơi này, làm chuyện tiếp ứng cỏn con?”

Người áo đen im lặng một lát mới nói: “Chuyện này có hai khả năng, một, lão thành chủ biết đây là trận chiến hết sức hung hiểm, thành Vạn Tượng cao thủ vô số, chỉ hơi sơ sẩy liền rơi vào kết cục bỏ mạng, nên ông ấy cố tình tìm cách để ngươi đứng ngoài sự việc, khả năng thứ hai...”

Nói tới đây, lão bỗng hạ giọng xuống rất khẽ, bước tới một bước đứng cạnh người trẻ tuổi, quay đầu cẩn thận nhìn trước nhìn sau mới nói: “Thứ hai, có lẽ chính lão thành chủ cũng có cái nhìn bi quan về kết quả trận chiến này, vì suy nghĩ cho cơ nghiệp thành Tường Thanh nên mới phái ngươi tới đây tiếp ứng đề phòng bất trắc.”

Nghe vậy, người trẻ tuổi giật mình kinh sợ, hắn quay đầu nhìn người áo đen, trầm giọng nói: “Nam tiên sinh, xin chỉ giáo?”

Người áo đen chỉ cười hà hà tỏ vẻ chẳng để tâm đến lời nói vừa nãy của mình, lát sau lão lại thản nhiên nói: “Đó chẳng qua là suy đoán lung tung thôi.”

Người trẻ tuổi lạnh mặt nhìn lão chằm chằm, môi mấp máy muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không thành lời, hắn lặng yên xoay người ra phía khác, tiếp tục ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng ầm ĩ vang ra từ trong Biển Sao Trời phía dưới, người trẻ tuổi nghiêm mặt quát lớn: “Chuyện gì thế?”

Rất nhanh, một người trung niên kéo theo lão già tu sĩ từ trong Biển Sao Trời bay lên. Khuôn mặt người trung niên có vẻ hoảng hốt, hẳn là người này cũng kính sợ người trẻ tuổi. Lúc đến gần, người trung niên kia nói: “Bẩm phó thành chủ, chúng tôi bắt được lão già này ở phía trước, lão già ta có lẽ muốn theo Thông Lộ lẻn đến hậu phương chúng ta.”

Người trẻ tuổi dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn lão già kia.

Một luồng uy thế vô hình ập tới. Lão già tu vi Luyện Khí tầm thường, lại cộng thêm tâm trạng chưa hết hoảng sợ sau khi thấy tu sĩ Trúc Cơ trong Biển Sao Trời thì sao chịu đựng nổi, đôi chân lão liền nhũn ra ngã nhoài xuống đất, miệng lắp bắp kêu la như hết hơi, không biết đang kêu gì.

Người trẻ tuổi hừ lạnh rồi quay ra nhìn tên thủ hạ, tên thủ hạ vội bẩm báo đầu đuôi câu chuyện: “Phó thành chủ, nãy giờ chúng tôi tra hỏi rồi, lão già này là tu sĩ của Triều Quốc, hôm nay chỉ tình cờ đi ngang qua đây.”

“Hả?” - Người áo đen được gọi là Nam tiên sinh kia bỗng lên tiếng.

Lão cau mày hỏi: “ Là khu vực nào của Triều Quốc?”

“Khu vực nằm cách nơi này khá xa, hơn 100 cây số, tên là Bắc 25.”

Nam tiên sinh lắc đầu nói:

“Cũng khá gần, e rằng nơi ẩn thân của bọn ta sẽ lộ mất, sao trước đây không ai phát hiện ra vậy? Để ta dẫn người đi diệt cái khu vực Bắc 25 kia...”

“Khoan!”

Nam tiên sinh chưa nói xong đã bị cắt lời, lão nhíu mày hỏi người trẻ tuổi: “Tiểu Sở, sao vậy?”

Người trẻ tuổi kia chỉ cười nhạt phẩy tay ra hiệu cho thủ hạ kéo lão già kia vào rừng rồi thản nhiên nói: “Chẳng qua là một đám tu sĩ Luyện Khí mà thôi. Uy danh của Tường Thanh ta nào phải được tạo ra nhờ giết chóc bừa bãi, chẳng phải khiến đám tu sĩ Triều Quốc coi thường sao? Hơn nữa đại quân thành Tường Thanh ta đã tấn công Triều Quốc, giết thì cũng có lợi gì? Tốt nhất là đừng vẽ thêm chuyện.”

Quỷ tiên sinh suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ gật đầu, người trẻ tuổi mà lão gọi là tiểu Sở lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn chiến trường phía xa, vẻ mặt liên tục biến hóa tựa hồ đang lo lắng cho những người trên núi.

Bỗng tròng mắt của người trẻ tuổi co lại.

Chỉ thấy trên bầu trời trong xanh bỗng một vùng nguyên khí màu đen cuồn cuộn kéo tới, nó lập tức phá tan những đám nguyên khí màu trắng vẫn trôi lững lờ khắp bầu trời.

Đám nguyên khí màu đen vừa kéo tới lớn đến nỗi người ta có cảm giác như nó đã chiếm cứ toàn bộ bầu trời phía trên rồi. Màu sắc của nó đen đặc như mực, không khí xung quanh nó thâm trầm như sao biển, phảng phất như nó có khả năng nghịch chuyển càn khôn vậy.

Thân hình người trẻ tuổi chấn động, trên mặt hắn hiện ra nét vui mừng khó giấu, hô to: “Là Nguyên Thủ Ma Vân Khí! Thành chủ xuất thủ rồi!”

Nam tiên sinh đứng ở sau lưng người trẻ tuổi, ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn lên bầu trời chiến trường. Trong mắt lão ẩn hiện hào quang lập loè, nhưng lại không hoàn toàn chỉ có sự vui mừng, dường như đâu đó còn có một nét lo âu.

………

Trên vùng trời chiến trường, vốn dĩ đây là bầu trời trong xanh, giờ phút này lại bị nguyên khí màu đen bao phủ bốn phía kèm theo mùi huyết tinh ngập tràn. Vô số bóng người ẩn hiện dưới bầu trời màu đen quỷ dị đang quyết chiến sinh tử. Đao quang kiếm ảnh, máu tươi bắn ra, ánh sáng của đủ loại linh khí, pháp bảo, tiếng kêu la thảm thiết, thỉnh thoảng còn có vài bộ phận cơ thể cùng huyết hoa bay lên, tất cả những điều đó làm cho tình hình trở nên thê thảm đến cực điểm.

Lần này thành Tường Thanh Nguyễn Quốc tấn công thành Vạn Tượng Triều Quốc, có thể nói là thành Tương Thành đã sử dụng lực lượng mạnh nhất. Chủ lực của họ bao gồm bốn thành là Tường Thanh, Khi Diên, Phong Hải và Nam Sơn. Đây là bốn thành mạnh nhất và gần nhất của Nguyễn Quốc ở Thông Lộ nối liền Nguyễn Quốc và Triều Quốc. Hơn thế nữa, dưới sự dẫn dắt của thành chủ thành Tường Thanh là Thanh Vân Phàm, họ lại đang điên cuồng vây công thành Vạn Tượng Triều Quốc.

Nói đến Thanh Vân Phàm, người ta phải thừa nhận rằng đây là một vị tuyệt thế kỳ tài nghìn năm khó gặp của Nguyễn Quốc. Theo truyền thuyết, ngay từ khi còn bé, thiên tư của Thanh Vân Phàm đã vượt trội khác thường. Sau khi gia nhập thành Tường Thanh, Thanh Vân Phàm đã nhận được một cơ duyên to lớn, nhờ đó tu vi tinh tiến khó lường. Cộng thêm đầu óc khôn ngoan, quả quyết, chỉ trong thời gian hai mươi năm sau khi công pháp đại thành, ông ta đã đạt được danh vọng cao nhất trong khu vực xung quanh thành Tường Thanh. Nhờ đó mà Tường Thanh cùng ba thành còn lại mới đồng sức đồng lòng, đổi mới hoàn toàn, đánh chiếm khắp nơi. Nếu tính thời gian từ khi ông ta lên ngôi thành chủ thành Tường Thanh đến thời điểm hiện tại đang vây đánh thành Vạn Tượng Triều Quốc, cũng chỉ vẻn vẹn không quá hai năm mà thôi.