Bầu Trời Trong Xanh Của Paris

Chương 1



1.

Mùa xuân năm 1939, tôi đang học tại Nhạc viện Paris. Trong ấn tượng, mọi người thường dành những từ ngữ đẹp đẽ như ôn hòa, lịch lãm, v.v cho chủ nghĩa hàn lâm, về vấn đề này xin cho phép tôi đưa ra một câu “Nói bậy”.

Trong hai mươi năm quá khứ, tôi chưa bao giờ hưởng thụ sự ôn hòa, lịch lãm của những người đồng lứa.

Trái lại, trong mắt tôi những người của phái hàn lâm[1] này chẳng khác gì những gã đàn ông ngang ngược chưa từng tiếp thu giáo dục. Họ chế giễu tôi, bắt nạt sỉ nhục tôi, mà tất cả những thứ này chỉ vì đôi mắt của tôi.

[1]
    Nghệ thuật học viện hay chủ nghĩa học viện, còn gọi là chủ nghĩa hàn lâm, là một phong cách hội họa và điêu khắc phát triển chủ yếu vào thế kỷ 19, khai sinh từ những ảnh hưởng của các học viện nghệ thuật ở châu Âu. Nghệ thuật học viện, thường dùng để chỉ những bức tranh được đào tạo nghiêm ngặt trong học viện, được truyền từ giáo viên sang học sinh, và có tính chất bảo thủ


2.

Mắt trái của tôi bị Leukocoria[2] bẩm sinh.

[2]
    Leukocoria, vùng đồng tử mất màu đen bình thường và xuất hiện màu trắng. Người bệnh không thể nhìn mục tiêu hoặc nhìn theo chuyển động của vật, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển thị lực. Nó thường gặp trong các trường hợp đục thủy tinh thể bẩm sinh nặng, u nguyên bào võng mạc và các bệnh viêm nội nhãn.


Nhắm mắt phải lại, thế giới hoàn toàn là vầng sáng mơ hồ.

Mắt trái này mang đến vô số bất công cho cuộc đời tôi, nhưng tôi vẫn yêu nó. Mẹ tôi nói với tôi rằng trước khi mỗi đứa trẻ bước xuống nhân gian, thiên sứ sẽ cúi người hôn vào đôi mắt chúng, để chúng mất đi năng lực nhìn thấy Thiên Đường, cho nên khi mọi người đối mặt với nhân gian tiêu điều sẽ không còn đòi hỏi Thiên Đường hoàn hảo nữa.

“Thiên sứ nào đó bất cẩn đã bỏ sót con rồi.” Mẹ nói với tôi như vậy.

3.

Cho nên, khi tôi nhắm mắt phải lại sẽ nhìn thấy được dáng vẻ của Thiên Đường.

4.

Trước khi có một người bước vào cuộc đời tôi, nếu bạn hỏi tôi Thiên Đường trông như thế nào, tôi sẽ nói cho bạn biết, nó có màu rực rỡ, chói lọi, có thể biến mọi góc cạnh của thế gian thành một đám mây.

Điều này trừu tượng quá, tôi không có cách nào giải thích cho bạn, bởi vì bạn không có đồng tử màu trắng như tôi, bạn không bị thiên sứ bất cẩn lãng quên.

Cho đến khi, cậu ấy đến.

Tôi nghĩ, cuối cùng tôi cũng có thể miêu tả Thiên Đường của tôi một cách cụ thể hóa, tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lam trong veo hơn cả bầu trời, cậu ấy luôn luôn cười, cậu ấy cười lên sẽ có đám mây lọt vào tim tôi.

5.

Khi đó tôi đang bị Luke đáng ghét che mắt phải lại.

Cậu ta và đám người xấu xa đằng sau cậu ta cùng cười to một cách suồng sã, họ nói: “Nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Daniel, bây giờ hãy đàn đi! Chỉ cần đàn bản ‘La campanella’[3] cậu đã đàn trong lớp báo cáo là được, à, đây là một bản nhạc hết sức đơn giản, bí quyết để cậu đàn nó chỉ có luyện tập!”

[3]
    La campanella (钟): Độc tấu dương cầm của Franz Liszt và Niccolò Paganini


Tôi sẽ không cảm thấy tức giận vì sự xúc phạm của họ, tôi biết đây là sự đố kỵ của những kẻ đáng thương là họ đối với tôi.

Trong lớp báo cáo, chỉ có một mình tôi chơi bản nhạc hoàn chỉnh một cách trôi chảy. Có được kết quả như vậy không chỉ có sự chăm chỉ của tôi, mà còn có sự lười biếng của họ. Tôi dám cam đoan, nếu như họ sẵn sàng bớt ra dù là một chút, chỉ một chút thời gian dành cho các cô gái để đi luyện tập, giáo sư cũng không đến mức nổi trận lôi đình.

6.

Nhưng bây giờ tôi đang bị những kẻ đáng thương này che mắt phải, điều này khiến tôi cảm thấy tức giận.

Bọn họ nắm lấy tay tôi ném lên phím trắng, phát ra một tiếng đàn ồn ào giống như tiếng thét lên.

“Đàn đi! Đàn đi!” Nụ cười vặn vẹo của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ dựa vào ký ức cơ bắp của ngón tay lần mò trên phím đàn, bắt đầu trắc trở đàn bản “La campanella”.

7.

Cho đến nay, một việc tôi hối hận nhất là trước đó không tập đàn mù. Không để sự xuất hiện của cậu ấy kèm theo tiếng đàn đẹp tuyệt vời, nhưng số phận là vậy, cậu ấy đã đạp lên tiếng chuông không thành giọng và đi vào trong thế giới của tôi.

8.

“Thả tay ra.”

Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy, nó khiến tôi nhớ đến rất nhiều câu chuyện cổ tích mình từng nghe hồi nhỏ. Tôi nghĩ, bây giờ tôi có thể mở mắt trái của tôi ra, bởi vì mắt trái có thể nhìn thấy Thiên Đường, có thể nhìn thấy đám mây, có thể nhìn thấy… ánh sáng.

9.

Mãi đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của những tên xấu xa kia càng đi càng xa, tôi mới có thể mở mắt phải ra, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Ánh nắng sau buổi trưa của Paris đang xuyên qua cửa kính phòng đàn rơi trên mặt tôi và mặt cậu ấy. Những hạt bụi nhỏ xíu nhẹ nhàng nhảy múa bên cạnh cậu ấy, chậm rãi rơi xuống dưới, rơi trên phím đàn trắng của cây đàn piano tam giác. Mái tóc vàng của cậu ấy hòa tan vào màu vàng kim của nắng, cậu ấy chớp đôi mắt màu xanh lam, nhìn tôi rồi cười lên, duỗi một tay bàn xinh đẹp ra.

“Tớ tên là Sean Penn.”

10.

Sean Penn.

À, đây là một cái tên nghe êm tai biết bao.

Mỗi lần tôi mở miệng để đọc cái tên này, tôi cũng không nhịn được nhếch miệng lên. Cho dù chủ nhân của cái tên này đã rời xa tôi rất lâu, nhưng chỉ cần đọc nó lên tôi vẫn có thể nhớ đến rất nhiều điều tốt đẹp.

Tôi vẫn có thể nhớ bầu trời trong xanh ngày hôm đó của Paris, tôi vẫn có thể nhớ đến đóa hoa nở rộ và tán cây tươi tốt trong mùa hạ năm đó, tôi vẫn có thể nhớ đến cảm giác mềm mại khi mái tóc vàng của cậu ấy cọ qua cổ tôi, tôi vẫn có thể nhớ đến nụ cười của cậu ấy.

Tất cả những thứ này đều chưa từng phai màu cùng trí nhớ ngày càng già nua của tôi, chúng tươi đẹp ở trước mắt như mới hôm qua.

11.

Mùa hè năm 1939, mọi thứ đều yên tĩnh.

Thực vật ký sinh màu xanh lục bò trên tường của học viện, chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm trên chiếc ghế gỗ dài ở chân tường.

Chúng tôi gần như trò chuyện về mọi thứ, từ khúc sandhi của Beethoven đến điệu Waltz của Chopin, từ Hugo đã chết đến Éluard đương thời. Tôi nghĩ, có lẽ những gì tôi đã nói hai mươi năm trước cộng lại cũng không nhiều như vậy.

Giai điệu sandhi là một thay đổi âm vị học xảy ra trong các ngôn ngữ âm, trong đó các âm được gán cho từng từ hoặc hình thái thay đổi dựa trên cách phát âm của các từ hoặc hình thái liền kề. Nó thường đơn giản hóa một âm hai chiều thành âm một chiều.

Tôi nói với cậu ấy tất cả, có lẽ cậu ấy cũng thế.

Vì tôi cậu ấy đã từ bỏ lời mời của đội bóng, tôi không thể làm gì khác hơn là mời cậu ấy nghe tôi đàn hết bản nhạc này đến bản nhạc khác.

Ngoài đàn piano, tôi không có gì để tự hào.

12.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy yêu đàn piano tha thiết như niềm đam mê của cô gái Paris với thời trang, không, nó còn sâu hơn thế.

Tôi nói cậu ấy có một đôi bàn tay trời sinh phù hợp để chơi đàn.

Cậu ấy cười, mang theo chút tự giễu: Nhưng hôm nay chúng đang cầm gậy chỉ huy, không ai sẽ để ý đến đôi tay của một nhạc trưởng.

Tôi nghiêm túc nói với cậu ấy: Không, nhưng tớ chú ý đến, lần đầu tiên đã chú ý đến rồi, Sean Penn à.

Cậu ấy sững sờ một lát, ngay sau đó lại cười, lần này là nụ cười vui vẻ có nhiệt độ: Cảm ơn cậu, Daniel.

13.

Daniel.

Cái tên tôi đã nghe hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ giống một câu thơ như lúc này.

14.

Đây là một mùa hè dài dằng dặc, dài hơn tất cả những sinh mệnh còn lại trong trí nhớ của tôi, dường như không cần bước về phía trước thì có thể dừng lại ở đây mãi.

Nhưng đây chỉ là “dường như”.

Vào một ngày chúng tôi cùng nhau chèo thuyền đi chơi trở về, một tin tức đã truyền đến tai tất cả người dân Pháp – Anh và Pháp đã tuyên chiến với Đức.

15.

Ban đầu, không một thanh niên nào xem đây là chuyện gì to tát, nhất là chủ nghĩa hàn lâm an nhàn.

Mọi người vẫn khoác lên những bộ lễ phục không nhuốm bụi trần như thường lệ và đi đến vũ hội xã giao, hưởng thụ món điểm tâm ngon miệng và các quý cô đáng yêu trong đó. Bạn biết đấy, chiến tranh đã quá xa vời với thế hệ thanh niên, họ không thể phân biệt, cũng không thể nhạy bén bắt được sự thay đổi bầu không khí nhỏ bé của Paris.

Tôi không có cách nào tự cho mình thanh cao để nói với bạn rằng tôi khác biệt. Bởi vì khi đó tôi cũng không khác gì họ, tôi vẫn đang chơi làn điệu dân gian bi ai, để kỷ niệm trong vũ hội xã giao thứ ba mươi hai tôi vẫn chưa nhận được dù chỉ một lời mời.

16.

“Sean Penn, con mắt đã hỏng này thật sự khiến tớ trông giống một con quái vật à?”

Cậu ấy nhìn tôi chăm chú, trong mắt đựng đầy thương hại và buồn bã, tia sáng tô điểm trong đôi mắt màu xanh lam của cậu ấy, phản chiếu cái bóng của tôi.

“Daniel, đây không phải lỗi của cậu.” Cậu ấy khẽ vuốt ve theo mí mắt của tôi, “Bất kỳ ai cũng không nên bị kỳ thị vì những thứ bẩm sinh, chúng ta đều không có tư cách nghi ngờ thần linh, là họ đã cho chúng ta mọi thứ bẩm sinh.”

17.

Tôi nghĩ cậu ấy đúng, thần linh cho tôi mắt trái, để cho tôi gặp được một người.

Chúng tôi là một đôi trời sinh.

18.

Nhưng tôi lại thường xuyên nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.

19.

Nếu như thủ lĩnh của người Đức thật sự khôn ngoan và hoàn hảo như những gì họ ca ngợi, vậy tại sao gã không thể nhận ra được điều này chứ – bất kỳ ai cũng không nên bị kỳ thị vì những thứ bẩm sinh.

Tôi nghĩ mãi mà không rõ, cũng không kịp suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong đó.

Bởi vì gót sắt của người Đức đã bước vào Paris, vô số người Do Thái chết dưới sự hung tàn của họ, những dân tộc còn lại không thuộc Do Thái cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.

20.

Chiến tranh đã hoàn toàn xé rách lớp mặt nạ đạo đức giả của nó, mà trước khi mọi người phản ứng với nó, một tin xấu cực lớn lại truyền vào tai chúng tôi: Paris thất thủ rồi.

21.

Kể từ ngày đó tôi không còn là người Pháp ngẩng cao đầu kiêu ngạo nữa, chúng tôi là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết dưới nanh vuốt của người Đức.

Giá hàng hóa trở nên rất cao, người Đức đáng ghét gần như đã cướp đi tất cả tài nguyên trên đất Pháp để đáp ứng nhu cầu chiến tranh của họ.

Mà chúng tôi – chủ nhân thật sự của mảnh đất này lại chỉ có thể nuốt khoai tây nấu nát bét ngày này qua ngày khác. Thỉnh thoảng, tôi có thể lấp đầy bụng mình, nhưng hình như tôi mãi mãi không lấp đầy được linh hồn mình.

22.

“Sean Penn, Sean Penn, cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc đây!”

Nụ cười đã lâu không xuất hiện trên gương mặt cậu ấy. Lúc này cậu ấy đang ngồi với tôi trên hai đầu của chiếc ghế gỗ dài, cậu ấy không thể duỗi tay chạm vào mắt tôi nữa, tôi cũng không thể chạm vào mái tóc vàng của cậu ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mái tóc đã từng chói sáng như ánh nắng dần dần trở nên xác xơ.

“Sẽ ổn thôi, sẽ, một ngày nào đó…”

23.

Người Đức trong thành phố cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Chúng nói: “Chúng tôi chỉ muốn chia sẻ vườn nhà với các anh ở đây, Paris, cần hòa bình.”

Họ đã tổ chức một vũ hội mời những người dân Pháp, dưới áp bức mọi người đành phải khoác lên những bộ quần áo xem như tươm tất để đi dự tiệc.

Phái hàn lâm đáng thương, à, đêm đó Paris đều là phái hàn lâm đáng thương. Họ đã tin tưởng bọn người Đức xảo quyệt và lời nói dối của chúng.

24.

Tôi không chỉ trích lập trường của họ.

Tôi tin tưởng và không nghi ngờ về Sean Penn thân yêu của tôi, cậu ấy nói với tôi mọi thứ sẽ ổn thôi, và tôi đã ôm hy vọng hèn mọn.

Hy vọng, là một điều đáng quý, nó chống đỡ chúng tôi trong những năm tháng chúng tôi khó khăn nhất, hao hết chút sức lực cuối cùng – cho đến khi chúng tôi phát hiện cuối con đường không có điểm cuối.

25.

Màn đêm buông xuống, tiếng súng chói tai xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh của Paris.

Tiếng vang kia đã xé toạc cái gọi là ảo ảnh hòa bình, chấn động trái tim của mỗi một người dân Pháp. Những tên Quốc xã[4] này cuối cùng cũng lột bỏ lớp ngụy trang sau cùng và để lộ răng nhanh của chúng.

[4]
    Đảng quốc xã (đảng Phát Xít do Hitler cầm đầu)


Súng trong tay chúng nhắm về phía người dân vô tội, chúng nói: Nơi này có người muốn phản kháng, nơi này có người muốn phá hỏng kế hoạch vĩ đại của chúng, người phá hỏng kế hoạch đương nhiên phải chịu trừng phạt.

Đúng vậy, Đảng quốc xã tin tưởng lãnh đạo của họ một cách trung thành, vì thế bọn chúng không ngần ngại bỏ ra tất cả… Cũng không ngần ngại để những dân tộc khác bỏ ra tất cả.

26.

Trước kia, tôi không quan tâm đến sự tàn ác của họ, bởi vì họ chưa bước lên đất Pháp. Sau này, khi họ giết người Do Thái trên đất Pháp, tôi giả vờ làm như không thấy, tôi vô cùng vui mừng vì tôi và Sean Penn đều không phải dân tộc Do Thái đáng thương.

Giờ đây, cuối cùng họ cũng chĩa họng súng vào tất cả những người sinh sống trên mảnh đất này.

Tức giận, buồn bã tràn ngập bầu trời xám xịt của Paris, mỗi ngày nơi đây đều có người chết đi, mỗi ngày nơi đây đều có phụ nữ và trẻ em bị Đảng quốc xã tàn ác bắt đi. Sự tuyệt vọng như một lớp vải mỏng màu đen, đè nén trái tim của mỗi người, chờ đợi, chờ đợi một khoảnh khắc vùng lên.

27.

Phái hàn lâm, phái hàn lâm tự xưng là ôn hòa, lịch lãm, lại đi đầu trong những năm tháng chiến tranh.

“Con người sinh ra không phải để ôm xiềng xích mà để dang rộng đôi cánh!” (Trích từ “Chín mươi ba” của Hugo)

Sean Penn của tôi, cậu ấy đứng trên bục giảng, nâng cánh tay lên, đưa ra tiếng kêu gọi. Ánh nắng từ mặt bên chiếc lên khuôn mặt kiên nghị của cậu ấy, cậu ấy không còn nở nụ cười dịu dàng nhưng tôi vẫn bị cậu ấy hấp dẫn thật sâu, tôi tự hào vì cậu ấy.

28.

Chúng tôi chưa bao giờ không biết sợ như hôm nay, chúng tôi chưa bao giờ dũng cảm như hôm nay.

Chúng tôi giơ biểu ngữ lao ra đường, giống một chiến sĩ chân thật, trước súng thép của quân địch chúng tôi chưa bao giờ cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của người dân Pháp.

Máu tung tóe ra từ trong cơ thể của người phía trước bắn lên mặt chúng tôi, chúng tôi nhìn thẳng phía trước, bước chân tiến lên chưa từng dừng lại, chúng tôi cảnh cáo kẻ thù xâm lược bằng ánh mắt, chúng tôi không bao giờ chịu chua.

Mà bọn chúng mặc quân trang phẳng phiu, ôm súng thép, nở nụ cười khinh miệt, chế giễu sự nhỏ bé của chúng tôi, chế giễu việc đánh giá mình quá cao và sự tức giận vô dụng của chúng tôi.

29.

Tin xấu truyền đến, khủng bố trắng[5] vẫn bao trùm lấy Paris.

[5]
    “Khủng bố trắng” (tiếng Pháp: Terreur blanche; tiếng Anh: White Terror) bắt nguồn từ thời Cách mạng Pháp, khi nó được gọi là “khủng bố trắng” trong thời kỳ khủng bố đã tiến hành đàn áp quy mô lớn và giết chết các đảng cách mạng và những người cách mạng


Ngày ấy, Sean Penn hẹn gặp tôi, địa điểm ở ghế dài dưới bức tường rào của học viện đã nghỉ học. Bây giờ lại là một mùa hè, mà mùa hè này Paris có vẻ rơi rét lạnh, tôi lo lâu chà xát ngón tay, trái tim tôi lo lắng đập lên.

Cậu ấy đi tới và nói với tôi: Em gái của tớ chết rồi.

30.

“Chúng đã có được cơ thể của con bé, cưỡng ép con bé hết người này đến người khác, chúng không để ý đến tiếng thét và gào khóc của con bé, chúng không để ý đến phần dưới chảy máu và hơi thở yếu ớt của con bé.” Khi Sean Penn nói những lời này cậu ấy không chảy giọt nước mắt nào, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy đang bị một vực sâu tên là đau khổ lôi kéo. Tôi biết cậu ấy không bao giờ là chàng trai thích cười mà tôi từng gặp nữa, chiến tranh đã thay đổi quá nhiều chuyện, cũng thay đổi quá nhiều người.

Tôi không thể lên tiếng, tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy: Tớ cảm thấy rất có lỗi vì em gái cậu.

Nước mắt của tôi chảy xuống hai gò má như dây cung bị đứt, cậu ấy nhìn tôi đầy thương tiếc, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Daniel, chúng ta không thể rơi lệ vì dã thú.”

31.

Chính ngày hôm đó, cậu ấy nói với tôi cậu ấy sắp rời khỏi Paris, rời khỏi mảnh đất cậu ấy yêu.

“Bởi vì yêu cho nên tớ phải rời khỏi em ấy. Chỉ có rời khỏi em ấy, tớ mới có thể chiếu đấu vì em.” Sean Penn đứng lên nhìn tôi rất sâu.

“Không có súng, chúng ta không thể cứu được em, la hét không có tác dụng gì, tớ phải cầm súng lên, mới có thể trở thành một dũng sĩ thật sự, bảo vệ đất nước của tớ, bảo vệ người tớ yêu.”

33.

Tôi chưa bao giờ hối hận vì không ngăn cản cậu ấy, dù cho bây giờ tôi đã biết được kết cục.

34.

Trước khi đi, tôi hỏi cậu ấy: Cậu có điều gì muốn nói với tớ không?

Cậu ấy duỗi tay ôm chặt tôi, rồi nói với tôi: Hãy trân trọng và bảo vệ tốt cho bản thân, tin tưởng đất nước của chúng ta.

Tôi lại hỏi: Còn gì khác không?

Cậu ấy do dự một lát rồi cúi người xuống, chạm nhẹ môi vào trán tôi: Chờ tớ trở về.

Tôi níu cậu ấy lại, cuối cùng hỏi: Còn gì nữa không.

35.

Cậu ấy đưa mắt nhìn tôi rất  lâu, lâu đến mức gió thổi lại dừng, một chiếc lá cây xoay vòng rơi trên vai tôi.

Cuối cùng cậu ấy hôn đôi môi tôi.

36.

Mỗi lần tôi nhớ lại sự biệt ly của chúng tôi, tôi đều nghĩ câu nào nên được điền vào chỗ trống to lớn cuối cùng, tớ sẽ nhớ cậu, tớ thích cậu, tớ yêu cậu, hay là gì.

Nhưng trên thực tế, chỗ trống này chỉ có tiếng gió im lặng, không có hẹn gặp lại, vì vậy chúng tôi cũng không bao giờ gặp lại nhau.

37.

Trong những ngày tháng cậu ấy rời đi, tôi dành tâm huyết cho công việc soạn bản thảo sách báo dưới lòng đất, có rất ít cơ hội để nhớ, càng không có cơ hội hội để buồn. Con người là một loại động vật ngoan cường, khi rơi vào đường cùng kiểu gì họ cũng sẽ bộc phát ra tiềm lực đáng ngạc nhiên, nó khiến họ gần như quên đi tất cả, trong đầu chỉ có một niềm tin chèo chống mọi hành động, sống tiếp, sống tiếp, Pháp sống tiếp, nhân dân Pháp sống tiếp…

Phái hàn lâm buồn cười biết bao, những bàn tay vốn nên nhảy nhót trên những phím đàn đen trắng, giờ đây một tay cầm cây bút, một tay cầm súng thép lên.

Nhưng tôi nghĩ, đây là một khúc nhạc giao hưởng chỉ thuộc về năm tháng chiến tranh, tôi cảm thấy vui vẻ, bởi vì chúng tôi ngăn cách ở hai nơi nhưng lại đang phấn đấu vì một tín ngưỡng.

38.

Ngày mùng 8 tháng 5 năm 1945, nước Đức ký tên vào lá thư đầu hàng vô điều kiện.

Mặt trời đã lâu không gặp của Paris cuối cùng phá bỏ tầng mây, ánh mặt trời vàng chói chiếu rọi trên gương mặt tươi cười của mỗi người, nó khiến tôi nhớ đến một chàng trai, cậu ấy cũng có một mái tóc vàng đẹp đẽ như mặt trời, đôi mắt xanh xinh đẹp như hồ nước. Vậy nên tôi nhắm mắt phải của mình lại, dùng mắt trái nhìn mảnh trời đất này, trời đất đã hóa thành hình dáng của cậu ấy.

39.

Rất nhiều năm, tôi đều chờ đợi cậu ấy, nhưng cậu ấy mãi không trở về.

“Sean Penn, cậu chưa bao giờ nói dối tớ, nhưng tại sao trước khi đi lại bỏ lại một lời nói dối trắng trợn như thế, cậu bảo tớ chờ cậu trở về, nhưng cậu lại mãi mãi không có ngày về…”

Tôi mong cậu ấy đi lang thang ở những nơi khác trên thế giới, hoặc là an cư với người yêu mới, tôi mong cậu ấy có một đàn con đáng yêu vờn quanh đầu gối, đến khi cậu ấy già rồi, nằm ở giáo đường chất đầy hoa tươi, vinh quang rời khỏi nhân gian.

Như vậy, tất cả nhớ  nhung đều thuộc về tôi, chỉ thuộc về một mình tôi.

Tôi vẫn đang nhớ bầu trời trong xanh của Paris năm 1939, tôi nhớ mùa hè dài dằng dặc kia.

Một mình tôi bị thời gian kéo đi, thiếu niên của tôi vẫn hai mươi tuổi, và sẽ luôn là hai mươi tuổi.

End

Lời tác giả: Cảm ơn các bạn đã yêu thích phong cách Châu Âu của tôi, và lần này là một bài viết ngắn theo ngôi thứ nhất mấy nghìn chữ, về Thế chiến thứ hai, tôi hy vọng chúng ta sẽ nhớ về chiến tranh và trân trọng hòa bình.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!