Bảy Mươi Bảy Đêm

Chương 2-3



Từng giọt nước mắt của tôi lăn xuống và nhỏ lên miếng sắt nóng phát ra tiếng 'xì xì', tôi run rẩy dữ dội.

Cuối cùng anh ta cũng lấy bàn là ra khỏi ngực tôi nhưng cơn đau vẫn quẩn quanh tại nơi đó, tôi không dám cử động, không dám nhìn vào vết thương mà chỉ liên tục thở dốc.

Tôi biết đây chỉ là bắt đầu, tôi thấy anh ta cầm lấy một con dao, con dao rất to nhưng cán rất mỏng, mỏng như một trang giấy.

Anh ta nói: "Cô có biết trên cơ thể một người có thể bị cắt nhiều nhất bao nhiêu nhát dao không? Sáu trăm chín mươi ba nhát. Cuối cùng khi toàn thân không còn chỗ để cắt nhưng người đó rất ngoan cường, ngâm trong nước muối ba ngày ba đêm nữa mới chết."

Anh ta giơ lưỡi dao kia lên và nói: "Chỉ là con dao này quá nhỏ."

Tôi chợt nhận ra lý do tại sao anh ta đột nhiên tức giận, tôi run rẩy giải thích: "Anh hiểu lầm, lưỡi dao này không phải thứ tôi cố tình mua để đối phó anh. Hôm qua tôi mua thức ăn ở siêu thị, ông chủ không có tiền lẻ thối cho tôi nên đã tiện tay đưa tôi một lưỡi dao, thật đó. Tôi nghĩ rằng tôi có thể về nhà một cách suôn sẻ, tôi không hề nghĩ đến... Anh sẽ bắt được tôi nhanh như vậy."

Anh ta suy tư nhìn tôi, có lẽ vì tôi nói mua đồ ở siêu thị đã nhắc anh ta, anh ta hỏi: "Ví của tôi đâu?"

Tôi vội vàng lấy ra đưa cho anh ta.

Anh ta nhanh chóng liếc nhìn rồi đột nhiên cau mày hỏi: "Còn bức ảnh?"

Tôi lại vội vàng lấy ra một sợi dây chuyền rất tinh xảo từ trong túi áo của mình, trên dây chuyền treo một mặt dây chuyền kiểu khung ảnh.

Tôi nhỏ giọng giải thích: "Tôi biết bức ảnh này rất quan trọng đối với anh, tôi không nên lấy đi. Tôi định đợi sau khi tôi về nhà sẽ gửi lại cho anh. Tôi sợ làm mất nên cố tình mua một cái khung ảnh thế này. Ông chủ nói... Ông chủ nói rằng mặt dây chuyền này là đồ cổ nên bán rất đắt, nhưng nó đã bị phai màu... Tôi cảm thấy tôi chắc chắn đã bị lừa gạt."

Tôi vừa nói vừa lùi về sau, cuối cùng đụng vào một thân cây rồi căng thẳng dựa vào nó.

Anh ta nắm lấy mặt dây chuyền kia và lặng lẽ nhìn tôi. Một lát sau anh ta nói: "Cô qua đây, tôi làm cho cô sảng khoái."

Tôi rơi nước mắt và từ từ đi đến trước mặt anh ta, sau đó tôi đột nhiên ôm lấy cổ anh ta và hôn lung tung lên môi anh ta.

Tôi thật sự không biết nên làm thế nào, thật sự không biết, tôi cầu xin một cách ngắt quãng: "Cầu xin anh đừng giết tôi, tôi không hận anh... Lúc đầu tôi đã có thể báo cảnh sát nhưng tôi không làm. Tôi không báo cảnh sát, không có làm anh gặp nguy hiểm... Cầu xin anh đừng giết tôi."

Anh ta hơi ghê tởm và đẩy tôi ra, tôi ngã ngồi xuống đất, đau lắm nhưng tôi lại nhanh chóng đứng lên sáp lại gần và hôn anh ta một cách tuyệt vọng.

Tôi bất chấp tất cả, tôi đang lấy lòng anh ta, một mực lấy lòng, tôi biết anh ta thích tôi chủ động hôn anh ta.

Anh ta lại dùng sức đẩy tôi ra, tay anh ta đụng phải nơi bị bỏng trên ngực tôi, tôi đau đến nỗi không thể không khóc òa lên, tôi đau đến nỗi trái tim co thắt lại, tôi cảm thấy tôi thật thê thảm, thật đáng thương.

Anh ta nhíu mày nhìn tôi.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Tôi hít một hơi, vừa khóc lóc vừa ôm chặt cổ anh ta và hôn từ cằm khóe môi đến mũi trán, lặp lại rất nhiều lần. Đôi mắt tôi đã lờ mờ vì nước mắt, ngực tôi đau quá, tôi chỉ liều mạng hôn anh ta, cuối cùng từng sợi tóc của anh ta dường như cũng được tôi hôn qua một lần. Trên mặt anh ta dính đầy nước miếng của tôi, toàn thân anh ta đều bị tôi hôn lung tung rối loạn.

Lần này anh ta không đẩy tôi ra nhưng lại lạnh lùng, thờ ơ và thậm chí có hơi buồn cười nhìn hành động của tôi tựa như đang nhìn một chú hề.

Tôi không còn sức nữa, tôi từ từ buông tay và ngã xuống đất.

Tôi đã không còn nhận rõ là đau ngực hay đau trong lòng, cả người tôi đều đau đớn run rẩy từng chút một.

Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng: "Tôi đưa cô về, cô có thể đảm bảo sau này sẽ nghe lời, không chạy trốn không?"

Tôi ngẩng đầu lên hỏi anh ta: "Anh không thể thả tôi ư? Tôi đảm bảo sẽ không báo cảnh sát, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh."

Anh ta trả lời: "Tôi không thể.". Được cop𝙮 𝘵ại { 𝑇rU𝙢 𝑇r𝘶𝙮en.vn }

Không phải không chịu, không phải không muốn mà là không thể. Ngực tôi đau quá, tôi không dám chạm vào nên đành phải ôm chặt người mình và rơi nước mắt, tôi khóc đến nỗi bắt đầu ho khan không ngừng.

Ánh nắng xuyên qua khóm cây tạo ra rất nhiều đốm sáng nhún nhảy trước mặt tôi, tôi lại cảm thấy cực kỳ lạnh, toàn thân cũng lạnh theo. Tôi cảm thấy những tia nắng này như thể tỏa ra từ người tôi, tất cả hơi ấm của tôi đều bị rút đi từng chút một, tôi cảm thấy tôi đã biến thành mặt trời.

Anh ta nhìn tôi và nói: "Cô là người khóc nhiều nhất mà tôi từng thấy."

Tôi nghĩ đúng đấy, mấy ngày qua là những ngày mà tôi đã rơi nước mắt nhiều nhất trong đời. Chắc là tôi khóc quá nhiều nên đầu óc choáng váng, trời đất như đang xoay tròn, tôi thậm chí còn muốn nôn.

Tôi lại bị anh ta nhét vào trong xe, xe chạy một đoạn rồi bỗng nhiên dừng lại, anh ta dường như đã nhìn ra tôi không bình thường mà đưa tay ra sờ lên trán tôi. Tôi chỉ cảm thấy tay của anh ta rất lạnh giống như một cục đá đặt lên miếng sắt nóng hổi. Tôi lại nhớ đến cảm giác bàn là nóng dính vào da, tôi chợt run rẩy cả người và cảm thấy trong miệng chỉ toàn mùi tanh nồng.

Anh ta nói: "Cô bị sốt." Sau đó anh ta lục lọi một chai thuốc nhỏ từ trong xe rồi đổ ra hai viên đưa cho tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta sau đó sợ hãi nhìn về phía hai viên thuốc kia rồi đột nhiên ra sức lắc đầu.

Anh ta bóp chặt lấy cằm của tôi và nhét hai viên thuốc kia vào.

Tôi chắc chắn đó là thuốc độc, anh ta vẫn muốn tôi chết, tôi vừa khóc lóc vừa liều mạng lắc đầu và cuối cùng nhổ thuốc ra. Anh ta dường như tức giận, lại dùng sức bóp cằm tôi và đổ chai thuốc vào miệng tôi. Tôi lại bắt đầu ho dữ dội kèm theo cơn đau ở ngực làm tôi suýt ngất đi. Sao nước mắt của tôi lại nhiều như thế chứ, muốn ngăn cũng không ngăn được, cứ liên tục chảy xuống làm ướt cả bàn tay của anh ta.

Cuối cùng anh ta cũng thả lỏng tay ra và phức tạp nhìn tôi.

Tôi không muốn khóc, tôi cảm thấy nếu tiếp tục khóc nữa sẽ chọc giận anh ta nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi cũng không biết mình bị sao nữa, có lẽ là quá uất ức, có lẽ là quá sợ hãi, tôi đã sắp lên tàu về nhà nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ trở về được nữa. Tôi nhớ bố tôi, tôi nhớ chậu cây xương rồng cảnh nở hoa do tôi trồng, tôi rất nhớ nhà của tôi.

Tôi khóc đến trời đất tối tăm và rồi từng cơn buồn nôn ập đến, tôi đẩy cửa xe ra lảo đảo ngồi xổm nôn mửa ven đường.

Tôi vốn đã không ăn gì cả và giống như nôn ra toàn bộ dạ dày. Cuối cùng cả người tôi đầy mồ hôi, tôi không còn sức lực ngồi bệt xuống đất. Tôi tuyệt vọng nhìn anh ta: "Tôi muốn về nhà..."

Tôi cảm thấy cả thế giới cũng đang lúc sáng lúc tối, tôi thậm chí cũng không thể thấy rõ anh ta ở đâu.

Hình như anh ta đã ôm tôi vào ghế sau xe, tôi cuộn tròn trên ghế da mềm mại, vừa trơn vừa lạnh rất dễ chịu, tôi áp sát mặt vào ghế. Xe bắt đầu di chuyển, cơ thể tôi cũng lắc lư theo, tôi chỉ cảm thấy cả thế giới bỗng nhiên sáng bừng lên.

Sau đó lại dập tắt.