Bảy Năm Lặng Lẽ

Chương 5: Hoàn chính văn



14

Nửa năm sau, tôi tự mua cho mình một căn nhà ở Bắc Kinh. Tôi vui vẻ gọi điện cho bố mẹ.

“Bố, mẹ, con đã mua một căn nhà ở Bắc Kinh, hai người có thể chuyển đến đây sống."

Bố mẹ tôi đều đã về hưu. Tôi được sinh ra khi hai người đã hơn ba mươi tuổi nên họ rất thương yêu tôi.

“Được rồi, được rồi, con đưa địa chỉ đi, hôm nay bố mẹ sẽ đến.”

Tính tình của mẹ tôi rất nóng vội, tôi không thừa hưởng đặc điểm này chút nào.

Bạch Quang lái xe chặn tôi dưới lầu, tủi thân nhìn tôi: “Chú dì hôm nay đến đây, chuyện quan trọng như vậy sao em không nói với anh? Anh là bạn trai em đấy.”

Tôi tò mò hỏi anh: “Sao anh biết thế?”

Bạch Quang đưa điện thoại cho tôi xem cập nhật trạng thái trên mạng xã hội của mẹ tôi. Bà đăng ảnh sân ga, bảo là đang đến Bắc Kinh thăm con gái.

“Anh kết bạn với mẹ em đấy.” Anh vừa nhoài người sang thắt dây an toàn cho tôi vừa giải thích.

Ngồi ở vị trí ghế phụ, tôi quay đầu nhìn Bạch Quang đang lái xe.

Thời đại học, anh hơi mũm mĩm, hai má phúng phính, vẻ ngoài đáng yêu với lông mày rậm và đôi mắt to tròn. Bây giờ anh đã trải qua sự tôi luyện của xã hội, đôi mắt ngây thơ ngày nào đã sắc bén hơn, gương mặt tròn trịa kia đã biến mất, thay bằng đường nét góc cạnh rõ ràng.

Vẻ quyến rũ trưởng thành của người đàn ông toát ra theo từng cử chỉ, hành động. Trong công việc, anh mạnh mẽ, quyết đoán, nói năng thận trọng, cao không thể với tới, nhưng trước mặt tôi, anh lại rất thích cười, hay vờ tủi thân, làm nũng đòi ôm.

Lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào: “Em còn chưa nói cho bố mẹ biết chuyện của chúng ta, sao anh lại có wechat của họ?”

Bạch Quang quay đầu liếc nhìn tôi: “Vào ngày em quyết định hẹn hò với Lục Hạng Niên, bố mẹ em đặc biệt đến ăn bữa cơm gặp mặt.”

Trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó. Bố mẹ tôi muốn đến gặp Lục Hạng Niên nên chúng tôi đã đặt một bàn ăn ở ngoài và mời thêm người cùng đi. Bốn người bạn cùng phòng của Lục Hạng Niên đều đến, trong đó có Bạch Quang. Hóa ra lúc đó anh có liên lạc với bố mẹ tôi, nhưng tôi chỉ mãi nhìn Lục Hạng Niên nên tới bây giờ vẫn không hề hay biết.

“Mọi người có từng nói chuyện chưa?”

“Thỉnh thoảng anh sẽ nhấn thích nội dung dì đăng trên wechat.”

15

“Tiểu Quang, hôm nay con cũng ở lại ăn cơm đi, dì sẽ tự mình xuống bếp.”

Mẹ tôi rất thích Bạch Quang, cứ gọi Bạch Quang mãi thôi, từ lúc lên xe tới giờ cũng chưa nói với tôi mấy câu. Nhưng thấy mẹ cười tươi như hoa, tôi cũng không nói gì, quay sang trò chuyện với bố.

Rất nhanh đã về đến nhà.

Bạch Quang lại dẫn mẹ tôi đi chợ, giúp bà xách đồ ăn.

Bố ngồi trên sô pha nói với tôi: “Hiểu Hiểu, con và Tiểu Quang rất xứng đôi.”

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Bố tôi rất đắc ý: “Bố ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, chẳng lẽ lại không nhìn ra? Mặc dù hai đứa không trao đổi nhiều với nhau nhưng ánh mắt thì không lừa được bố đâu.”

Tôi đỏ mặt, xấu hổ thú nhận.

“Con thật sự đang quen anh ấy, chúng con cũng dự định ra mắt bố mẹ.”

Bố tôi vỗ vỗ lên tay tôi: “Lần này mắt nhìn người rất khá.”

Tôi hơi xấu hổ.

Trước đây, cũng như mẹ tôi, bố tôi không đồng ý chuyện tôi ở bên Lục Hạng Niên. Ông cho rằng hắn chẳng thiết tha gì tôi cho cam, chúng tôi không hợp nhau. Dù vẫn khen hắn có năng lực tốt, họ vẫn kèm theo hai chữ “nhưng mà”. Tuy nhiên, lần này họ lại vô cùng hài lòng với Bạch Quang.

“Lục Hạng Niên là mối tình đầu của con, cũng là người mà con đơn phương rất nhiều năm nên thật sự lúc đó con rất khó buông tay. Nhưng con đã nhận lấy bài học và cũng thông suốt rồi. Quan trọng hơn, Bạch Quang là người đã chữa lành vết thương cho con, con thật sự rất yêu anh ấy.”

“Ừ, hiểu được là tốt, bố mẹ cũng yên lòng.”

Bạch Quang và mẹ tôi trở về rất nhanh. Lúc này, anh đã gọi mẹ ơi mẹ à rồi, mà vẻ mặt mẹ tôi cũng tươi roi rói, bà cực kỳ hài lòng với anh.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Bạch Quang còn uống rượu nên buổi tối tôi đành phải đưa anh về.

Về đến nhà, Bạch Quang ôm chầm lấy tôi.

“Hiểu Hiểu, rốt cuộc anh cũng vượt qua cửa ải ra mắt phụ huynh rồi, thật nhẹ nhõm trong lòng.”

Ai cũng nói kết hôn khó nhất là lấy lòng mẹ vợ, bao lâu nay Bạch Quang vẫn luôn lo lắng về chuyện này.

Tôi cười: “Chỉ cần anh đối tốt với em, bố mẹ em sẽ chấp nhận anh thôi. Yêu cầu duy nhất của họ là em được hạnh phúc.”

“Ừ. Đợi vài ngày nữa, anh thu xếp mọi việc trong tay rồi sẽ dẫn em về gặp bố mẹ anh.”

16

Ngày tôi đến gặp bố mẹ Bạch Quang, anh đã chuẩn bị quà ra mắt, mua sẵn đồ bố Bạch và mẹ Bạch yêu thích.

Anh mua cho tôi một bộ váy sang trọng màu xanh nhạt. Dù hiếm khi mặc màu xanh nhưng tôi rất thích nó; đó là màu sắc của bầu trời, tôi thích sự trong trẻo của nó.

Diện chiếc váy xanh này, tôi đặc biệt tạo kiểu tóc búi đang thịnh hành của Hàn Quốc.

“Trông thế nào? Đẹp không anh?”

Tôi quay lại, nở nụ cười nhìn anh.

Bạch Quang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng màu với váy của tôi, bên dưới là chiếc quần âu đen và đôi giày da bóng loáng.

Ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt sắc sảo của anh đầy vẻ trầm trồ không thể che giấu.

“Đẹp thật, Hiểu Hiểu hợp với màu xanh nhạt nhất.”

Tôi không kiềm được, hôn chụt lên mặt anh: “Đó là do anh có mắt thẩm mỹ.”

“Haiz.”

“Sao thế?” Thấy anh đột nhiên thở dài, tôi tò mò hỏi.

Bạch Quang bất đắc dĩ cười: “Anh muốn giấu em đi. Làm sao bây giờ?”

Lòng tôi vô cùng ngọt ngào. Tôi nhón chân hôn lên mặt anh lần nữa: “Em cũng muốn giấu anh đi.”

Một giờ sau, chúng tôi mới khởi hành. Ngồi trên xe, tôi bực bội trách Bạch Quang không đứng đắn, để bố mẹ chờ lâu không tốt.

Anh chỉ cười cười.

“Em có thế nào thì bố mẹ anh cũng thích.”

Khi chúng tôi đến nhà Bạch Quang, bố mẹ anh đã chuẩn bị xong bữa trưa phong phú. Mẹ anh rất hiền lành, không hỏi việc riêng của tôi, chỉ luôn quan tâm đ ến tôi. Biết được bố mẹ tôi đang ở Bắc Kinh, họ cũng quyết định đến đó để hai bên gia đình gặp mặt bàn chuyện cưới xin. Tôi và Bạch Quang cũng nghĩ như thế nên không phản đối.

Sau khi ăn xong, mẹ Bạch đưa cho tôi một chiếc vòng phỉ thúy mà bà từng được tặng làm của hồi môn.

“Đây là quà mẹ tặng cho con dâu, để mẹ đeo giúp con.”

Chiếc vòng tay này là vật lâu đời, có thể thấy lúc mua nó cũng rất đắt, giờ đây giá trị lại càng xa xỉ.

“Con cảm ơn ạ.”

"Con bé này, sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Sau này chúng ta là người một nhà, chỉ cần hai con sống hạnh phúc là tốt rồi.”

...

Bố mẹ Bạch Quang cũng thuộc phái hành động. Vào ngày thứ hai, chúng tôi vừa về Bắc Kinh thì họ đã đến. Ngày thứ ba, họ đã sắp xếp xong địa điểm hẹn gặp bố mẹ tôi.

Hai nhà nói chuyện rất vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi, ngày cưới cũng đã được bàn bạc xong.

Đó là ngày kỉ niệm tôi và Bạch Quang hẹn hò, vào hai tháng sau.

17

Trước ngày tôi kết hôn với Bạch Quang, Lục Hạng Niên xuất hiện. Hắn đứng ở hành lang nhà Bạch Quang với bộ râu chưa cạo, toàn thân toát ra vẻ đau khổ.

“Hiểu Hiểu, anh thật sự thích em.”

Nghe lời hắn nói, nội tâm tôi chẳng chút dao động.

“Tôi không còn thích anh nữa rồi, tôi yêu Bạch Quang. Ở bên anh ấy, tôi cảm thấy mình được quan tâm, chiều chuộng. Tôi sống rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.”

Tôi thật sự đã buông tay rồi. Mặc dù trước đây từng không cam lòng, tim từng rất đau, nhưng giờ tôi chẳng còn cảm giác gì cả.

Lục Hạng Niên đau đớn gào lên: “Anh biết anh sai rồi, khi ấy…”

“Tôi không cần lời giải thích của anh nữa.” Tôi cười nhạt: “Cảm ơn anh vì đã không cưới tôi.”

Lục Hạng Niên khóc càng dữ dội hơn. Hắn khóc như một đứa trẻ, nhưng tôi lại thờ ơ.

Khi tôi cần lời giải thích của anh, anh lại trốn tránh tôi. Giờ tôi không cần nữa, những lời giải thích của anh trở thành gánh nặng đối với tôi, tôi không muốn nghe.

“Hiện tại tôi sống rất tốt, hy vọng anh không tìm đến tôi nữa. Mọi chuyện về anh đều không liên quan đến tôi.”

Nói xong, tôi liền bước vào nhà.

Trong nhà, Bạch Quang đứng dưới ánh đèn màu vàng nhạt, đáy mắt tràn ngập dịu dàng.

Tôi ngạc nhiên vì anh ở nhà, nhưng lại thấy nhẹ nhõm khi anh nghe được toàn bộ câu chuyện.

Tôi chậm rãi bước đến, ôm lấy anh.

“Bạch Quang, em yêu anh.”

Hôn lễ rất nhanh được tổ chức. Ngày đó tôi mặc một bộ váy trắng, bố đặt tay tôi lên tay Bạch Quang.

“Tiểu Quang, bố giao con gái yêu quý của bố cho con.”

Bạch Quang trịnh trọng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bố tôi, nói: “Bố yên tâm, con sẽ đối tốt với em ấy suốt đời.”

Ngày hôm đó, mọi người đều rất vui mừng.

Quả thật, Bạch Quang đối với tôi vô cùng tốt. Công ty phát triển ngày càng tốt, nhưng anh cũng không có thói quen xấu nào. Tiệc xã giao cũng rủ tôi theo, mỗi lần đi công tác đều báo cáo rõ lịch trình và luôn mang quà về cho tôi.

Nửa năm sau khi kết hôn, chúng tôi đã có con.

Bạch Quang cũng không yêu cầu tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc con, anh luôn tôn trọng quyết định của tôi.

Tôi sinh được một bé gái, bố mẹ hai bên đều vô cùng vui mừng. Bạch Quang liền mua thêm một căn nhà ở gần đó cho bố mẹ anh chuyển đến, như vậy vừa thuận lợi cho việc chăm sóc tôi, vừa tránh mâu thuẫn khi ở cùng nhau.

Tôi cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc. Bạch Quang làm gì cũng nghĩ đến tôi trước, tôi được anh nâng như trứng, hứng như hoa.

Nhìn lại, tình yêu của tôi đối với Lục Hạng Niên trước đây một phần là do sự ngu muội, bồng bột của tuổi trẻ.

Yêu đơn phương dù sâu sâu đậm đến đâu cũng không thể sống hèn mọn như thế. Tình cảm bỏ ra phải có hồi đáp xứng đáng. Nếu không có được, xin hãy buông tay rời đi.