Bảy Năm Yêu Em

Chương 2-3: Đôi lời của editor



Không có cái kết hạnh phúc cho câu chuyện này.

Cái tên "Bảy năm yêu em" là do tôi tự đặt, vì thật sự không biết phải dịch "Thất niên vị mãn" như thế nào cho vừa sát nghĩa mà vừa trôi chảy. Thất niên = bảy năm, vị = không thể, mãn = mãn nguyện => Dịch nghĩa: Bảy năm trôi qua vẫn không được mãn nguyện.

Tôi nghĩ vốn dĩ happy ending dành cho các cặp đôi đồng giới thường chỉ có trong tiểu thuyết. Thực tế, những cái kết éo le như thế này ngoài đời rất nhiều, trong đó có Dương Phàm, có Vu Tiệp, có bạn và có cả tôi.

Trong câu chuyện này, không ai có lỗi cả. Lần đọc đầu tiên, tôi cũng nghĩ như nhiều người, đổ lỗi cho Vu Tiệp không đủ yêu Dương Phàm, nếu đã không thể nắm chặt, vậy sao không buông tay giải thoát cho cả hai.

Nhưng không, đọc lại thêm nhiều lần nữa, nhận ra được sự giằng co nội tâm của cả hai nhân vật khi tôi đặt mình vào tình huống của cả hai, tôi quyết định edit câu chuyện này. Hy vọng nó đủ mượt mà để truyền tải đầy đủ nhất thông điệp tác giả muốn gửi đi qua bản edit của tôi.

Lại nói về hai nhân vật Dương Phàm và Vu Tiệp, nếu nói lỗi, thì lỗi ở việc cả hai đều không có dũng khí để bước qua ranh giới trong mối quan hệ mập mờ giữa hai người chứ không chỉ riêng Vu Tiệp.

Trong truyện có câu trách móc của tác giả gửi đến cô Tiệp, nói cô ấy không đủ dũng cảm, nhưng tôi thấy tác giả cũng hèn nhát không kém. Rõ ràng Vu Tiệp đã không dưới một lần "bật đèn xanh" cho Dương Phàm. Nhưng lần nào Dương Phàm cũng trả lời bằng một câu rất trời ơi đất hỡi. Bằng chứng rõ nhất là lúc cô ấy hỏi nếu Phàm thích cô ấy, tại sao lúc biết cô ấy quen bạn trai lại không ngăn cản. Tôi nghĩ "ngăn cản" ở đây không phải là nghĩa đen, là đi ra bảo cô ấy không được có bạn trai. Mà ít nhất cũng nên tỏ thái độ để cô ấy thấy bạn Phàm có quan tâm đến việc cô ấy có người yêu, có lo lắng. Đằng này, bạn đau lòng, nhưng ngoài mặt bạn vẫn dửng dưng như không. Thử hỏi có làm con gái nhà người ta hụt hẫng không?

Thôi, có trách cũng trách cái sĩ diện của bạn to quá (cái này tôi cũng từng thế nên tôi biết mình ngu ngốc thế nào).

Lại nói về bạn Tiệp, thực ra nếu nói về dũng khí, thì bạn cũng không có thật. Đúng là bạn nhiều lần "bật đèn xanh" cho Dương Phàm, nhưng thực tế hành động quen bạn trai mà vẫn cố níu lấy Dương Phàm của bạn cũng cho thấy cho dù Dương Phàm có bày tỏ với bạn, sau đó hai người yêu nhau thì cũng không được bền lâu đâu. Vì bạn không kiên định, cũng không có dũng cảm để bước qua lằn ranh cuối cùng như lời Dương Phàm đã nói.

Tôi bất chợt nghĩ đến một câu trong bài hát "Dũng khí" của Lương Tịnh Như:

"Tình yêu rất cần dũng khí để đối mặt với những lời thị phi."

Đúng vậy, đã yêu thì phải có dũng khí, dù là tình yêu đồng giới hay khác giới cũng đều phải có dũng khí đối mặt với thử thách. Còn không có can đảm vượt qua, xin buông tay giải thoát cho nhau.

Kết thúc của Dương Phàm và Vu Tiệp là một kết thúc buồn, nhưng ai biết được lựa chọn của họ là đúng hay sai. Biết đâu Vu Tiệp sau khi kết hôn sẽ thực sự hạnh phúc vì tìm được người chồng tốt. Còn Dương Phàm, cuộc đời còn dài, sau này cô ấy cũng sẽ gặp được Mr./ Ms. Right của mình thôi.

Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Cái cũ không đi, cái mới làm sao đến. Việc chúng ta cần làm là để mọi thứ tự nhiên nhất có thể, miễn không hổ thẹn với lòng là được.

Năm cũ sắp hết, năm 2019 đang đến gần, chúc mọi người năm mới thật vui vẻ, khoẻ mạnh để thực hiện tiếp những nguyện vọng chưa làm được trong năm cũ.

Thân ái.

22:57 ngày 31/12/2018

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!