Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 2: Giọng nói của chị gái rất dễ nghe



Trong đại sảnh, một già một trẻ đang ngồi trò chuyện với nhau.

Vương Thuật kể lại những việc trong vòng 18 năm qua cho ông già, nhưng cũng đã bỏ đi một vài tình tiết.

Bởi vì hiện tại thân phận của anh tương đối đặc thù, nếu ông già biết quá nhiều chuyện, không chừng sẽ mang đến tai họa ngầm.

Ông già thở dài nói: “Thằng nhóc thối, đã làm khó cho con rồi, may là không xảy ra chuyện gì ở bên ngoài.”

Mặt Vương Thuật xám xịt, trả lời một cách mỉa mai: “Ông già kia, ông cũng nên kiềm chế lại một chút, tục ngữ có câu 30 như sói, 40 như hổ, 50 bất quá Kim Tiền Báo, 60 so ra vượt quá heo, đừng đi quá giới hạn.”

“Thằng nhóc thối này, có thể nói chuyện phiếm được hay không, dì Lý cũng là bảo mẫu của chúng ta.”

“Tốt thôi! Bảo mẫu, ôm bà ta một cái, ôm cho thật chặt nhé.”

“Dừng lại, thằng nhóc này có phải con là người tìm người đến đúng không.” Ông già tức giận đập tay mạnh xuống, nhưng cũng không đứng dậy.

Vương Thuật cười: “Không nỡ từ bỏ à? Vậy con cũng không nỡ làm khó cha, các chị gái của con bây giờ như thế nào?”

“Cũng khá giống nhau.” Ông già thu tay lại nói: “Cũng có tương lai đó, mỗi người đều không tầm thường, hiện tại chúng nó ai cũng đều có gia đình và sự nghiệp.”

“Cái gì là có gia đình có sự nghiệp? Lão già này. Cha nói đã sẽ gả họ cho con, tại sao lại không giữ lời?”

“Thằng nhóc thối, con đừng vội, ta nói có gia đình có sự nghiệp, là chúng nó đã có công việc riêng của mình, đã có gia đình, nhưng mà không có kết hôn. Chị lớn của con Mạc Hướng Vãn hình như đã thành lập công ty, làm về thời trang, ta cũng không hiểu biết nhiều.

Chị hai con Bạch Ngâm Sương thì cả ngày thần thần bí bí, rất ít khi quay về, cũng không rõ là làm gì.

Chị ba con Trầm Băng làm tiếp viên hàng không, cả ngày bay đi bay lại.

Chị tư con Tâm Di, mở một bệnh viện, hoạt động vô cùng tốt, cả ngày vô cùng nhiều người bệnh đến đó.

Chị năm con La Hiểu, đang công tác ở Hoa An, nghe nói là người đứng đầu....

Chị sáu con Rhona, cũng giống với chị hai của cậu, cả ngày cũng thần thần bí bí, không biết làm cái gì...

Chị bảy con Diệp Ngưng Vân cũng tài giỏi, nghe nói làm người nổi tiếng, nếu không có việc gì thì sẽ lên sóng trực tiếp, fans hâm mộ vô cùng nhiều, có lúc còn đến nhà làm loạn...”

Vương Thuật hỏi: “Các chị ấy có thường xuyên trở về không? Lớn như vậy có xinh đẹp hay không?”

Ông già cười gian xảo nói: “Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, ngoại trừ chị hai cùng chị sáu cậon, những người còn lại thi thoảng cũng đến, cha cũng không trách bọn họ, đều có sự nghiệp riêng của mình, không thể vội vàng.

Bây giờ cha cũng không có mong mỏi gì, chỉ chờ con sinh cho ta mấy đứa cháu, hoặc các chị gái con mang cho ta nuôi dưỡng vài đứa cháu ngoại, như vậy là đủ rồi.”

Hai người trò chuyện tâm sự.

Vương Thuật về nhà từ lúc 10 rưỡi, nói chuyện cho đến giữa trưa, nhoáng cái đã đến giờ ăn cơm.

Vương Thuật nói: “Cha, con không ăn cơm nhà, đi gặp chị cả cùng các chị.”

“Đi đi”. Ông già cũng không có giữ lại; “18 năm không gặp, cho chúng nó ngạc nhiên.”

“Cha nhất định phải giữ gìn sức khỏe, chờ con cho cha ôm cháu nội.”

Vương Thuật cũng chào tạm biệt ông già, đi xuống tầng.

Vừa mới tới cửa, gặp bà lão ở đó: “Chờ một chút.”

Vương Thuật gọi bà lão lại: “Bà họ Lý phải không?”

“Đúng vậy.”

Vương Thuật nói: “Trước tiên tôi sẽ gọi bà một tiếng dì Lý, tôi là người thích nói chuyện thẳng thắn, không thích giấu diếm, có gì cứ trực tiếp nói ra. Tôi xem bà mang số đào hoa, khóe mắt hơi nhếch lên, có quyến rũ, đối với cha tôi, động cơ có vẻ không được trong sáng cho lắm? Tôi không quan tâm trước kia bà đã làm cái gì, là người ra sao.

Từ giờ trở đi, thu lại cái tâm tư này, chỉ cần mỗi ngày ở đây, trung thành làm người, không nên có suy nghĩ khác, nếu không thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước.”

“Cậu chủ, cậu nghĩ nhiều quá, tôi không phải loại người như cậu nói.”

“Chỉ hy vọng là như vậy, nếu không bà sẽ sống không bằng chết.”

Vương Thuật để lại một câu nói, rồi đi ra khỏi biệt thự.

Đằng sau lưng anh, trong mắt bà ta xoẹt qua một tia ác ý: “Thằng ranh con, dám động vào việc của tao.”

...

Không ai là không biết tập đoàn Hướng Vãn, là xí nghiệp mạnh mẽ nhất trong hơn 500 xí nghiệp ở thành phố này, vô cùng nổi tiếng.

Không khó để Vương Thuật tìm được cô, nửa giờ sau, xuất hiện ở bên dưới tòa cao cốc của tập đoàn Hướng Vãn, đăng kí thủ tục ở chỗ bảo vệ, sau đó đi vào bên trong, trực tiếp đi vào bên trong đại sảnh đi đến trước quầy tiếp tân.

Phía sau quầy có ba cô gái xinh đẹp đang đứng đó, một trong số đó hỏi: “Xin hỏi, anh tìm ai?”

Vương Thuật cười nói: “Tìm Mạc Hướng Vãn.”

“Xin hỏi, anh có hẹn trước không?”

“Có.”

“Anh hẹn lúc nào ạ?”

“18 năm trước.”

Thời điểm người ở quầy lễ tân nghe thấy lời này, thì đã không thấy bóng dáng của Vương Thuật đâu nữa.

Đi vào thang máy, Vương Thuật mở điện thoại ra, trong điện thoại truyền tới âm thanh: “Lão đại, tập đoàn may mặc Hướng Vãn thành lập từ 6 năm trước, bởi vì thiết kế đặc biệt, độc đáo về kiểu dáng, hai năm gần đây trở thành một trong số 500 xí nghiệp dẫn đầu ở thành phố Bắc Lang.

Hiện tại ở thành phố có giá trị 20 ức, cổ phiếu 38 nguyên nhân dân tệ, hai mươi năm tầng dưới đều dành cho công nhân, tầng hai sáu là bộ phận thiết kế,bộ phận tiêu thụ, cùng với các bộ phận PR, tầng hai mươi tám là văn phòng chủ tịch, cùng với các phòng ban làm việc của tổng giám đốc...”

Sau cuộc điện thoại, thang máy cũng dừng ở tầng hai mươi tám, Vương Thuật đi ra ngoài. Trên hành lang được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, các phòng cũng được treo bảng tên, không tốn chút sức lực nào để tìm được văn phòng chủ tịch.

Cạch cạch cạch!

Vương Thuật nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh trầm ấm: “Cửa không khóa, mời vào.”

“Giọng nói của chị thật dễ nghe.”

Nghe giọng nói này, khiến cho Vương Thuật nghĩ tới vai diễn hoàng hậu trong phim cổ trang, ung dung cao quý mang theo dáng vẻ lười biếng, có phòng thái của mẫu nghi thiên hạ.

Vương Thuật mở cửa đi vào.

Văn phòng rộng lớn, nhưng bài trí đơn giản, bức tường hướng bắc, được sắp xếp một chiếc bàn lớn, ghế dựa ở bên cạnh, trước mặt bàn là một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng đó.

Cả người một bộ vest trắng thanh lịch, mái tóc dài như thác nước chạm eo.

Máy tính che nên không thấy mặt, Vương Thuật cũng không phải suy nghĩ nhiều, nhưng hình bóng kia vô cùng quen thuộc, cho dù đã 18 năm trôi qua, cho dù hồi đó hình bóng này còn nhỏ bé.

Nhưng khi nhìn thấy hình bóng này trước mặt, thân ảnh nhỏ bé kia, đôi bàn tay trắng muốt nhỏ bé kia đã từng cầm bánh đưa cho anh.

“Là cô ấy! Chị cả!”

Trong lòng Vương Thuật kêu lên một tiếng.

Không biết người ngồi sau bàn đang nghiên cứu cái gì, cũng không có ngẩng đầu, tùy tiện đưa tay ra: “Mời ngồi.”

Vương Thuật không ngồi, mà từ từ đi đến phía sau thân ảnh kia.

Trên màn hình máy vi tính chiếu một hình vẽ 3D, hẳn là một thiết kế, Mạc Hướng Vãn đang đối diện với hình vẽ ngẩn người, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Vương Thuật ở phía sau nhẹ nhàng nói: “Có thể đem mô phòng hình người ghép vào trong thiết kế, lúc người dùng sử dụng máy tính, sẽ đem số đo của bản thân vào sau, như vậy sẽ có trải nghiệm tốt hơn!”

“Tuyệt vời! Ý tưởng anh nói tốt quá.”

Mạc Hướng Vãn vỗ tay, ngón tay thon dài rất nhanh nhập số liệu vào trong wed, như trút được gánh nặng thờ ra một hơi.

Tựa hồ lúc này mới có người vừa vào, cô vừa muốn quay đầu lại, liền phát hiện eo mình bị ôm chặt lấy.

Ai?

Phản ứng đầu tiên của Mạc Hướng Vãn chính là nhấc chân phải lên, dùng đôi cao gót mười phân giẫm mạnh lên chân của Vương Thuật, sau đó cánh tay trái thúc về phía tim của Vương Thuật.

Động tác được thực hiện đồng thời, phản ứng vô cùng nhanh, giày cao gót với khủy tay đồng thời hướng đến vị trí.

Nhưng tất cả đều tốn công vô ích.