Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 4: Tiểu Cường



“Mạc Hướng Vãn, đây là ai vậy?”

Nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đi cùng với Vương Thuật, khiến cho Chu Ninh như một bình dấm chua đổ ra.

Mạc Hướng Vãn giải thích nói: “Anh đừng hiểu lầm, Vương Thuật là...”

“Tôi là chồng cô ấy, tôi là Vương Thuật.”

Mạc Hướng Vãn chưa kịp nói đã bị Vương Thuật cướp lời, nhìn Chu Ninh lạnh lùng cười.

“Chồng?”

Chu Ninh vẻ mặt dữ tợn: “Thằng nhóc, mày động vào nhầm người rồi, không ai có thể lại gần Mạc Hướng Vãn, lập tức cút đi cho tao.”

“Tốt thôi, tôi thích người thẳng thắn, nhưng mà nói được ra thì cũng phải chịu được hậu quả. Anh tiến lên đây một bước.”

Vương Thuật lấy tay gọi Chu Ninh.

“Thằng nhóc, tao tiến lên một bước thì sao.”

“Không có gì, ông đây muốn đập cho mày một trận.”

Bốp!

Vương Thuật tát thẳng vào mặt Chu Ninh, kính mắt liền bay ra, cả người liền lùi về phía sau, khóe miệng rỉ máu.

Đây là Vương Thuật đã nhẹ tay.

Bởi vì Chu Ninh không biết võ, nhưng nếu biết, có khi răng trong miệng, cũng không còn một cái nào.

Mạc Hướng Vãn trợn mắt há mồm nhìn Vương Thuật.

Thằng nhóc này nhìn qua thì tưởng vô hại, lúc ra tay lại mạnh như vậy, vô cùng tàn nhẫn!

Nhưng việc này lại không khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy phản cảm, thay vào đó cô lại bảo vệ cho Vương Thuật: “Em trai, những năm ở bên ngoài nhất định đã chịu nhiều đau khổ, bây giờ mới có ý thức bảo vệ chính mình.”

Cô quay đầu nói với Chu Ninh: “Chu Ninh, anh đi đi, chúng ta không hợp nhau, hiện tại không có khả năng, tương lai càng không có khả năng.”

“Không có khả năng? Mạc Hướng Vãn, tôi vất vả theo đuổi cô ba năm, cô lại vô tình như vậy, giờ là quá tuyệt tình, cho rằng tán được thằng nhóc này có thể thoát khỏi tôi sao, không có chuyện đó đâu, cô cứ chờ đó cho tôi.”

Chu Ninh sắc mặt tái nhợt, ôm lấy quai hàm, hung hăng nhìn Vương Thuật, cũng không có nhặt kính, quay người rời đi.

Sau khi Chu Ninh rời đi Vương Thuật hỏi: “Chị, anh ta là ai?”

Mạc Hướng Vãn nói: “Là một công tử nhà giàu, bởi vì có cha anh ta cung cấp vốn cho công ty, cho nên thường xuyên đến đây làm phiền chị, vì tôn trọng cha anh ta, nên chị cũng không nói gì, không nghĩ tới anh ta càng ngày càng lấn tới.

Tiểu Thuật, không nói về anh ta nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Mười phút sau, hai chị em cầm tay nhau đi vào một quán ăn nhỏ, Mạc Hướng Vãn tiện tay chọn vài món: cá sốt cà chua, gà nướng Hoàng Sơn, sườn xào chua ngọt, bạch tuộc xào...

Vương Thuật nhìn thức ăn trên bàn mà chảy nước miếng, 18 năm nay, lại được cảm nhận những hương vị này, thật là hạnh phúc: “Chị, khi còn chị làm ở đây à?”

Mạc Hướng Vãn cười nói: “Ừ, thèm không, khi chị vừa tốt nghiệp có làm phục vụ ở đây, về sau thành lập công ty cách đây không xa, cũng thường xuyên đến đây ăn.”

Hai chị em lâu ngày không gặp nhau, còn uống một chút rượu, vừa uống vừa trò chuyện, nói rất nhiều, trò chuyện cũng rất vui, cuối cùng đến Vương Thuật cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã nói những gì.

Vô cùng hạnh phúc, đây cũng là lần đầu tiên uống say mà Vương Thuật nhớ nhất.

Chủ quán cũng vô cùng ngạc nhiên, người này thật giỏi, Vương Thuật vậy mà uống đến 18 bình, hơn nữa còn say khướt nói: “Chị, 18 năm qua, em nợ mọi người một lời xin lỗi, một năm một bình rượu, mời mọi người.”

Mạc Hướng Vãn cũng uống đến choàng luôn, hai chị em kề vai nhau, loạng choạng từ quán cơm đi ra, ra ngoài thì bị một đám người cản lại.

“Thằng chó này, dám đắc tội với anh Chu, hôm nay có lệnh đánh, đánh cho tao, gái thì mang đi, trai đánh cho chết.”

Mười tên lưu manh côn đồ, Chu Ninh bị đánh tức giận, quay ra tìm người đến báo thù Vương Thuật.

Mạc Hướng Vãn say khướt trợn tròn mắt: “Đánh cho chết hết, dám động tới một ngón tay của em tôi thử xem, bà cô này sẽ không tha cho các người, để xem ai hơn ai.

Duyên dáng, sang trọng, nhưng cũng có móng vuốt.

Rồng có bảy chiếc móng, bảy chị gái cũng là móng vuốt của Vương Thuật, giống như Vương Thuật cũng là móng vuốt của các chị mình.

Vất vả lắm Vương Thuật mới trở về, Mạc Hướng Vãn tuyệt đối không để cho anh đi nữa, bóp eo một cái, muốn đi lên, nhưng lại uống quá nhiều, dừng bước, thiếu chút nữa là ngã xuống, lại được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy.

Vương Thuật cười nói: “Chị, đây là chuyện của đàn ông, phụ nữ nên lùi lại phía sau.”

Nói xong loạng choạng đi tới.

“Thằng chó, đây là tự mày muốn chết.”

Mấy tên côn đồ liều mạng xông tới, cầm trên tay con dao, xông lên phía trước đâm thẳng con dao vào bụng của Vương Thuật.

“Ni mã, thần Zeus cũng không dám giương oai trước mặt ông đây, mà mày lại dám nói thế à?”

Vương Thuật lẩm bẩm trong miệng, đưa tay ra, vặn tay, con dao đáng ra phải đâm vào Vương Thuật lại đâm ngược lại vào tên côn đồ.

A...

Người này hét lên một tiếng, nằm bất động trên mặt đất.

Từ hơn mười tên lưu manh giờ chỉ còn lại một nửa, những tên còn lại trợn tròn mắt.

Nói là không thiết sống, nhưng đến thời khắc mấu chốt, ai lại không yêu quý cái mạng nhỏ này của mình.

Mặt đối mặt, bên cạnh mình có một người chết rồi, mấy người còn lại sợ quá liền bỏ chạy, còn có tiếng kêu sợ hãi.

“Chạy, định chạy đi đâu? Tiểu Cường, giết hết bọn chúng cho ông.”

Vương Thuật nói một tiếng rồi nằm bất động trên mặt đất.

Uống quá nhiều, 18 bình 68 độ, cho dù cơ thể của Vương Thuật không giống với người bình thường, nhưng uống nhiều như vậy cũng không tránh khỏi ngà ngà say.

Vương Thuật cùng Mạc Hướng Vãn cũng không rõ trở về như thế nào.

Hai người giống như mộng du, Mạc Hướng Vãn đưa Vương Thuật về biệt thự của mình, cũng không có tắm rửa, nằm lỳ trên giường rồi ngủ luôn.

Cho đến ba giờ sáng, điện thoại của Mạc Hướng Vãn vang lên.

Vương Thuật nghe thấy trước, mở mắt nhìn, trên ngực mình là một cái chân dài trắng bóc, nhẹ nhàng nhấc ra, lúc này mới tỉnh táo lại một chút,đẩy Mạc Hướng Vãn ở bên cạnh: “Chị, chị có điện thoại.”

Mạc Hướng Vãn vẫn đang ngủ mơ nói: “Đừng động, tôi cùng Tiểu Thuật uống một lý, nào nào, cạn ly...”

“Chị.”

Vương Thuật nhẹ nhàng bấm vào ót của Mạc Hướng Vãn, lúc này cô mới tỉnh lại: “Tiểu Thuật, Tiểu Thuật.”

“Chị, em ở đây, chị có điện thoại.”

“Tiểu Thuật, thật sự là em, không phải chị đang nằm mơ.”

Mạc Hướng Vãn phục hồi lại tinh thần, cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm hùng hổ: “Chị cả, sao chị lại như vậy, xảy ra chuyện như vậy cũng không nói cho em.”

“Em năm, chị xảy ra chuyện gì?”

“Chị, đến cả em mà chị cũng định lừa sao?”

“Em năm, chị có bao giờ lừa em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chị, chuyện tối ngày hôm qua chị cũng không nhớ rõ?”

“Tối hôm qua chị uống nhiều quá, không nhớ rõ việc gì, xảy ra chuyện gì?”

“Chị, bây giờ chị đang ở đâu?”

“Biệt thự.”

“Ở trong nhà chờ em, đừng có đi đâu.”

Nửa giờ sau,một chiếc xe cảnh sát không một tiếng động xuất hiện ở trước biệt tự Mạc Hướng Vãn, cũng không có gõ cửa, tự mình lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào, đi thẳng tới phòng ngủ của Mạc Hướng Vãn.

Vừa mới bước vào, La Hiểu sững sờ tại chỗ.

Đây là tình huống gì? Trong mắt cô chị cả luôn luôn là người thanh cao, mà đây là đang làm gì?

Quần áo xộc xệch thì không nói làm gì, nhưng trên giường còn có một người đàn ông?

“Chị...”

La Hiểu đi về phía trước, giữ lấy Mạc Hướng Vãn, trực tiếp kèo vào nhà vệ sinh.