Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 64: Em sẽ không đứng lại



Vương Thuật hớt ha hớt hải bỏ chạy.

Trầm Băng cầm dao thái đuổi theo: "Lá gan của em ở đâu, không phải muốn cùng chị đến lúc bạc đầu sao?”

Vương Thuật: "Em sẽ không đứng lại."

Trầm Băng: "Lá gan của em ở đâu, không phải muốn cùng chị đến lúc bạc đầu sao?”

Vương Thuật: "Dù sao em cũng không đứng lại đâu."

Trầm Băng: "Trái tim rực rỡ của em không phải gối đầu cô đơn không ngủ được sao? Nào, đến đây, để chị an ủi em."

Vương Thuật: "Chị, em sai rồi, em thực sự sai rồi."

Trầm Băng: "Không phải em biết năm trăm năm trước, năm trăm năm sau hay sao?". Rồi vung dao thái truy đuổi ở phía sau.

Lúc này Vương Thuật mới phát hiện ra, chị Ba mình thật không đơn giản. Trên giang hồ có một loại khinh công, gọi là Thảo Thượng Phi##_E”Y. Tuy rằng không quá tà dị như trong tiểu thuyết truyền đi, như bay lên nóc nhà mà cứ như đi trên mặt đất vậy, bay được trên ngọn cỏ, tất cả đều là chuyện vớ vẩn, nhưng mà tốc độ cũng tương đối nhanh.

Trầm Băng tu luyện môn này, đuổi theo sau Vương Thuật không ngừng nghỉ, đem Vương Thuật truy đuổi không khác gì con thỏ. Vừa thấy chuyện lớn không ổn, anh vừa kêu thảm vừa phóng về phía cửa lớn.

Trầm Băng ở phía sau gào to một tiếng: "Em Năm, đóng cửa. "Được rồi, chị Ba."

Mặt khác ba người đẹp kia đều là quỷ linh tinh, nhanh chóng đem Vương Thuật ra đùa giỡn, vở kịch của Trầm Băng có nội dung cũng khá là bổ não. La Hiểu đứng gần cửa lớn nhát, vèo một cái chạy qua, đóng cửa một cái "cạch"......

Vương Thuật muốn tìm một chỗ nào đó để khóc quá: "Chị, các chị có phải là chị gái của em không vậy?

Cứu mạng!"

Mạc Hướng Vãn và Cố Tâm Di nhìn thoáng qua nhau, âm hiểm cười: "Đến đây."

Hai người chia hai bên trái phải rồi tiến lên, mỗi người một cái cánh tay liền đem Vương Thuật nằm chặt, chỉnh sửa vị trí bờ mông một chút sao cho đúng.

"Chị, em sai rồi."

Vương Thuật thấy không còn biện pháp nào khác, cũng giống như trước đây, năm úp sấp trên mặt đất, mông vểnh lên trên cao. Bốn người đẹp tiến lại, nắm tay nhỏ vung lên sau đó chính là một trận chào đón.

Nói Vương Thuật là đồ nhát chết thì đó là không có khả năng.

Chỉ là Vương Thuật không muốn đánh trả mà thôi!

Khi còn nhỏ, trong nhà vô cùng túng thiếu, trọng trách của cả nhà đều đặt tất cả trên một mình Vương Rách Nát, hăng ngày nhặt ve chai cũng chỉ được mấy đồng tiền, đồ tốt có thể mua được cũng chỉ có vài thứ, sói nhiều mà thịt lại ít, ai có thể ăn vào trong miệng.

Trong bảy chị em, ngoại trừ Diệp Ngưng Vân lúc đó mới có mấy tuổi, còn quá bé, thường cùng Vương Thuật tranh giành đồ ăn ra thì sáu người chị còn lại đều rất thương Vương Thuật, thường lén lút giữ lại một phần đồ ăn của bản thân cho Vương Thuật.

Nhiều năm như vậy qua đi, Vương Thuật ở bên ngoài chém chém giết giết khiến cả thế giới hắc ám phương Tây phải kinh sợ nhưng mà anh chưa từng bao giờ quên mất bảy người chị của mình.

Mặc dù chỉ chung sống cùng nhau trong thời gian năm năm ngắn ngủi nhưng tình cảm của cả tám còn tốt hơn của người khác tám mươi năm. Tình cảm kia so với máu mủ còn vững chãi hơn, tăng lên không ngừng, không bao giờ bất ổn, vì thế nên Vương Thuật làm sao có thể đánh trả được.

Mà bốn người chị này cũng vậy, họ cũng không nỡ đánh thật.

Đừng thấy Trầm Băng giơ dao thái lên hù dọa, thật ra trong mắt cô tất cả đều là nước mắt. Dao thái liền rơi một cái cạch trên mặt đất, bốn người tám nảm tay nhỏ nhẹ nhàng đánh lên mông Vương Thuật, một lúc sau thì năm người lại ôm nhau rồi khóc như mưa.

"Tiểu Thuật, mấy năm nay chị buồn muốn chết."

Trầm Băng nâng Vương Thuật đứng lên, rồi lau đi nước mắt của bản thân.

"Chị, là em có lỗi với các chị." Đôi mắt Vương Thuật cũng trở nên đỏ.

"Được rồi được rồi, đừng có nói mấy chuyện đó nữa, không làm mọi người khóc thì không được sao?"

La Hiểu lén lút lau nước mắt đi phòng.

lôi kéo mọi người đi vào

Trầm Băng cười khổ một tiếng, tên nhóc này vậy mà lại nói đúng, nói gì mà nồi nào thì gáo đó, thế mà giờ lại trở thành sự thật.

Vương Thuật trong lòng thì đang nguyền rủa Quân Sự: "Cái đồ miệng quạ đen." Sau lại nghĩ thấy không đúng lắm, khẳng định là chuyện anh ở trên máy bay trêu đùa Trầm Băng đã bị Quân Sự phát hiện ra rồi, mà việc Quân Sự làm trước tiên là tra ra thông tin của Trầm Băng.

"Chết tiệt, dám hãm hại tôi, chờ đó, tôi sẽ đem mặt nạ của anh tháo xuống."

Đây vẫn luôn là một cái gai đối với Vương Thuật, Quân Sự. cả ngày mặc nguyên một bộ hắc bào rộng thùng thình, đầu đội một cái mũ giáp lại còn thêm một cái mặt nạ nữa chứ, giọng nói đều đã được thay đổi, giống y như mấy mụ phù thủy của thế giới phương Tây.

Cho đến tận bây giờ, Vương Thuật cũng không biết Quân Sự thật sự là nam hay là nữ nữa.

Năm người quay trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha.

Lúc này, Mạc Hướng Vấn mới quở trách Vương Thuật: "Tiểu Thuật, em như vậy là không được rồi, sao em dám đùa giỡn chị Ba của em như vậy chứ."

Vương Thuật dở khóc dở cười: 'Lúc ấy là ngoài ý muốn, là các chị không biết thôi, mà chị Ba lớn lên cũng quá khoa trương rồi? Chị Ba nói đi, đấy là thật chứ?"

Sắc mặt Trầm Băng trầm xuống: "Em có phải là muốn nghiệm chứng không?"

Vương Thuật vội vàng nói: "Không dám không dám, chắc là do anh rể biết cách dạy dỗ."

La Hiểu măng: "Có cách cái rằm, bây giờ chị Ba vẫn còn độc thân đấy”

À!

"Vậy thì em an tâm rồi." Vương Thuật nhỏ giọng nói thầm một câu.

Mạc Hướng Vẫn nói: ' Thôi, không nói nữa, bây giờ chị sẽ phân công nhiệm vụ. Em Năm, em đi ra ngoài mua mấy cân thịt. Em Tư, em đi ra ngoài mua một túi bột. Chị thì đi hái hai quả dưa hấu. Em Ba vừa mới trở về, ở lại nói chuyện với Vương Thuật đi. Lúc nữa, chúng ta sẽ làm sủi cảo."

Mạc Hướng Vãn thường xuyên không ở nhà, cho nên trong nhà không chuẩn bị sẵn cái gì cả. Sau khi phân công công việc xong, ba người đẹp rủ nhau đi ra khỏi cửa.

Sau khi ba người đẹp đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vương Thuật và Trầm Băng.

Vương Thuật lo lắng hỏi: "Chị Ba, chị có thường xuyên gặp. phải những người giống như em không vậy."

Trầm Băng lắc đầu nói: "Không thường xuyên nhưng ngẫu nhiên cũng có, nhưng mà cũng không có ai to gan như em, thường bị chị quát một cái là sợ."

Vương Thuật nhẹ nhàng đưa tay nảm lấy Trầm Băng gợi cảm, mềm mại: "Chị, năm nay chị hai mươi sáu tuổi rồi, cũng đã đến tuổi rồi, hay là chuyến này đừng đi nữa."