Bảy Phần Ngọt Ngào

Chương 2



4.

Lúc tôi biết Hoắc Đình Tiêu, dường như anh ta cũng giống như tôi hiện giờ, ngôi sao ở đỉnh cao. Còn tôi thì còn chẳng được như Tống Diễn bây giờ, tôi khi đó cùng lắm chỉ là một diễn viên nhỏ tuyến mười bảy, vừa tốt nghiệp được một năm, đang tìm nhân vật ở khắp nơi.

Trong một lần vô tình, tôi đóng một vai nhỏ trong đoàn làm phim của Hoắc Đình Tiêu.

Nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ, hôm đó khi kết thúc quay phim, người của Hoắc Đình Tiêu hẹn nhau đi hát karaoke vào buổi tối. Toàn bộ đều là đạo diễn, nhà sản xuất, người đại diện của anh ta, còn Hoắc Đình Tiêu đi tới bên cạnh tôi, nhìn vào ánh mắt tôi, nồng nàn nói với tôi.

“Buổi tối có thời gian rảnh không? Có muốn đi cùng không?”

Khi đó, Hoắc Đình Tiêu vừa đoạt giải ảnh đế, được chú ý một khoảng thời gian.

Nhìn sự dịu dàng trong mắt anh ta, khi ấy tôi gần như phát điên.

Vởi kịch lọ lem của tôi với một ngôi sao nối tiếng bắt đầu hiện lên trong đầu tôi, thậm chí tôi còn nghĩ xong cả tên con của tôi và anh ta.

Thế nên sao tôi có thể từ chối được.

Thật ra tiếng đồn của Hoắc Đình Tiêu trong giới giải trí cũng không khá cho lắm, đồn rằng anh ta đã quen mười tám người bạn gái, không phải ngôi sao lớn thì cũng là người mẫu quốc tế, thường xuyên ăn trong chén nhìn trong nồi, như một vị vua của biển cả.

Nhưng suy nghĩ của tôi khi đó là… có thể trở thành một con cá trong đại dương của Hoắc Đình Tiêu?

Để anh ta lái tôi cả đời đi!

Hơn nữa sau khi tiếp xúc với Hoắc Đình Tiêu, tôi cố ý nhắc tới đề tài này trước mặt anh ta, không ngờ Hoắc Đình Tiêu lại ôm tôi vào lòng.

“Những thứ đó cũng là gặp dịp thì chơi. Nhắc tới phải trách em đấy, anh tìm nhiều lần như thế đều không phải là em. Tại sao em không xuất hiện sớm một chút?”

Kiểu lời ngon tiếng ngọt thế này khiến đầu óc tôi mụ mị.

Sau khi suy nghĩ một chút, từ lúc bắt đầu, chỉ có mình tôi tự cho rằng mối quan hệ này thật sự là tình yêu, từ trước đến giờ cũng chưa từng ngang hàng.

Hoắc Đình Tiêu đối xử với tôi giống như ban cho nhiều hơn.



Tôi cũng định học theo dáng vẻ lúc đầu Hoắc Đình Tiêu nói chuyện với tôi khi đó, cố làm ra vẻ thâm tình cười cười với Tống Diễn đang nắm tay tôi không buông:

“Đúng thế, tại sao cậu lại không xuất hiện trước anh ta chứ, bây giờ, chậm rồi.”

Nói xong, lần này tôi thật sự hất cậu ta ra đi quay phim.

Chỉ là tôi không ngờ sau khi mình nói xong câu này chưa tới một tuần, tôi thật sự gặp lại Hoắc Đình Tiêu lần nữa.

Đó là khi buổi tiệc mừng đóng máy tổ chức ở Thượng Hải kết thúc.

Anh ta vẫn là anh ta.

Một đôi mắt phượng, sóng mũi cao, thường đeo một cặp mắt kính không có độ, vóc người cao ngất. Bốn năm không gặp, chẳng thấy gương mặt anh ta có bất kỳ thay đổi gì.

Đàn ông trong giới giải trí cũng bảo dưỡng. Lần đầu tiên gặp Hoắc Đình Tiêu vào năm năm trước, tôi cũng biết anh ta bảo dưỡng nhiều hơn những ngôi sao nam khác.

Nhưng anh ta cũng không phải anh ta.

Tôi phát hiện ánh mắt Phó Đình Tiêu khi nhìn tôi bây giờ bình tĩnh hơn lúc trước.

Trước đây, ánh mắt Hoắc Đình Tiêu nhìn tôi nếu không phải dịu dàng, ấm áp cũng sẽ tràn đầy thâm tình, nhưng lại không nhận ra sự bình tĩnh bình thường.

Sau đó tôi mới biết tại sao từ trước đến giờ Hoắc Đình Tiêu đều không dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi, từ trước đến giờ anh ta không thật sự xem tôi là… người.

Vẻ dịu dàng và thâm tình kia đều là giả.



“Đã lâu không gặp, Kiều Kiều. À, tôi quên mất, bây giờ em tên là Kiều Tinh Thần.” Hoắc Đình Tiêu hơi xong môi: “Ban đầu khi Tiểu Chu nói với tôi rằng siêu sao mới nhất Kiều Tinh Thần chính là Kiều Kiều, tôi còn không tin. Cho đến khi cậu ấy cho tôi xem hình của em… Kiều Kiều, em quả nhiên không khiến tôi thất vọng, em nhìn đi, không phải ban đầu tôi cũng nói em sẽ thành công trở thành minh tinh sao?”

Đúng là đã lâu không gặp, kể từ khi tôi rời khỏi biệt thự của anh ta, hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của anh ta, khoảng chừng bốn năm.

Thấy tôi không nói gì, Hoắc Đình Tiêu có chút áy náy.

“Kiều Kiều, em đang trách tôi lâu như thế mới đến gặp em sao? Hơn nửa năm qua tôi vẫn luôn quay phim thế nên không thể lập tức chạy tới chúc mừng em được. Phim vừa kết thúc, tôi đã lập tức chạy về để gặp em, ngay cả nhà tôi còn chưa về.”

Tôi biết Hoắc Đình Tiêu nói thật.

Hai tháng sau khi tôi nổi tiếng, tôi đã bắt đầu thăm dò tin tức của Hoắc Đình Tiêu.

Biết được những năm qua độ nổi tiếng của anh ta đã giảm mạnh, hiện giờ anh ta đang cùng một đạo diễn mới nổi đến sa mạc thực hiện một tác phẩm lớn.

Nghe nói anh ta rất quý trọng cơ hội lần này, trước đó nửa năm đã bắt đầu chuẩn bị.

Chuyện này là thật.

Bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để giúp anh ta nổi tiếng trở lại.

5.

Đúng thế, bốn năm không gặp, ban đầu Hoắc Tiêu Đình ở đỉnh cao bây giờ đã lui xuống hàng thứ hai.

Giới giải trí chính là như thế, có thể nổi tiếng, có thể bước lên đỉnh cao ngay lập tức.

Ví dụ như tôi.

Cuộc sống khi rời khỏi Hoắc Đình Tiêu vào bốn năm trước, mặc dù rất khó khăn.

Nhưng ông chủ La Phong của tôi cũng không bỏ tôi.

Đứt quãng để tôi nhận một vài bộ phim đầu tư nhỏ, hoặc diễn một vài nhân vật nhỏ chỉ xuất hiện mấy lần.

Một năm trước đó, tôi có đóng một bộ phim đầu tư nhỏ được phát sóng sau một thời gian dài trì hoãn, tôi bất ngờ trở thành hắc mã, chính thức vượt lên đầu.

La Phong dựa vào thủ đoạn của mình tranh thủ cho kịp lúc, trực tiếp để cho tôi nói chuyện với một đạo diễn mới.

Nhắc tới cũng thật đúng lúc, vai chính ban đầu của bộ phim không thương lượng được giá cả thoả đáng, bề ngoài của tôi lại có mấy phần tương tự với cô ta. Dưới thủ đoạn của La Phong, trực tiếp tiến vào đoàn làm phim.

Quay nhanh, chiếu nhanh.

Sau khi phim công chiếu, tôi lập tức nổi tiếng.

Chỉ một đêm người hâm mộ trên weibo đã lên đến mười triệu, tuỳ ý đăng một bài lên weibo đã có hơn triệu bình luận. Các buổi hẹn chụp hình phá vỡ điện thoại La Phong.

Đừng nói những người khác không biết, chính bản thân tôi cũng không ngờ.

Tôi cứ như thế trở thành siêu sao chỉ trong một đêm.

La Phong biến tôi thành một cái cây lắc tiền.

Tôi cũng có quyền quyết định sống chết của người khác.

Khi đó, tôi chỉ cảm thấy: ‘Nổi tiếng, thật tốt!”



Đương nhiên cũng có thể vì quay mấy bộ dở tệ lập tức khiến bản thân mình từ trên đỉnh cao xuống khỏi ngựa.

Ví dụ như Hoắc Đình Tiêu trước mặt.

Tôi đã từng nghĩ đủ các hình ảnh sau khi gặp lại anh ta, dù sao cũng cùng tồn tại trong giới, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, nhưng điều duy nhất tôi chưa từng nghĩ tới chính là anh ta chủ động tìm tới tôi.

Sao anh ta lại có mặt ở đây?

Nhắc tới những chuyện Hoắc Đình Tiêu đã làm với tôi, nhìn anh ta lâu thêm một chút tôi lại thấy bẩn.

Nhưng tôi vẫn chịu đựng sự chán ghét, cười cười với anh ta.

“Hoắc Đình Tiêu, bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?”

Giống như không ngờ tôi sẽ hỏi như thế, Hoắc Đình Tiêu sững sốt, nhưng chợt tràn đầy thâm tình nhìn tôi.

“Khoảng bốn năm đấy.”

“Đúng thế, đã bốn năm không gặp, câu nói này của anh chẳng phải biểu hiện thân quen quá mức sao?” Nói xong, không đợi Hoắc Đình Tiêu phản ứng lại, mí mắt tôi vừa nhướng lên, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh Hoắc, chúng ta, trước đây có quen nhau sao?”

Rốt cuộc thì Hoắc Đình Tiêu cũng đã từng là người đứng trên đỉnh cao, mặc dù bây giờ không rạng rỡ bằng lúc trước, nhưng khi dỗ phụ nữ chỉ có một kiểu.

“Kiều Kiều, tôi biết em đang giận tôi.” Giọng nói của Hoắc Đình Tiêu thành thục có mị lực ở cái tuổi này: “Thế nhưng tôi vẫn muốn nói cho em biết, mấy năm qua không có khi nào tôi không nhớ tới em…”

“Có phải lúc nào cũng nghĩ đến việc đưa tôi lên giường mấy lão tổng giám đốc kia không?” Tôi nghiêm nghị cắt đứt lời anh ta.

Nghe thấy lời nói của tôi, Hoắc Đình Tiêu ngẩn ra.

Lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng, tôi xoay người rời khỏi đó. Đồng thời trong khi xoay người, tôi chỉ nói với anh ta đúng một câu:

“Xin lỗi anh Hoắc, anh nhậm lầm người rồi, tôi không phải Kiều Kiều, tôi là Kiều Tinh Thần.”

Đi chưa tới hai bước, tôi đã nghe Hoắc Đình Tiêu lớn tiếng kêu tôi ở phía sau:

“Kiều Kiều, em càng như thế, càng nói rõ em vẫn còn thích tôi.”