Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 1 - Chương 25



Mộc Đại ngượng ngùng lắp bắp: “Tôi tôi… Tôi sợ bị nhiễm, tôi sẽ chọn chỗ nào gần đây mà La Nhận, anh gọi một cuộc tôi sẽ tới ngay.”

Cô gấp đến độ muốn giậm chân.

La Nhận phá ra cười, buông lỏng tay: “Đừng tin người khác quá Mộc Đại, bất kỳ thời điểm nào, đảm bảo cho bản thân được an toàn mới là quan trọng nhất.”

Về đến phòng, trong đầu Mộc Đại vẫn còn luẩn quẩn lời La Nhận.

Ý gì đây? Là nói cô quá đơn giản, dễ bị người ta lừa gạt sao? Thật là nực cười, cô tự có năng lực phân biệt, trước khi tin ai cũng đều quan sát cẩn thận đánh giá tỉ mỉ lựa chọn kĩ lưỡng hết, được không hả? Nếu không… Sao mãi mà chẳng thấy cô tin tưởng Một Vạn Ba miếng nào thế?

***

Lý Thản đã đi từ sáng sớm, La Nhận phải trông nom Sính Đình nên không đi được, là bác Trịnh đưa Mộc Đại và Một Van Ba đến nhà nghỉ gần đó.

Đứng ở quầy lễ tân đặt phòng, Một Vạn Ba bĩu môi ồn ào: “Sao không cho ở nữa vậy, nhà họ rộng thế cơ mà.”

Mộc Đại trừng hắn: “Còn không phải vì cậu hôm qua ăn lắm thịt dê nên bị người ta ghét bỏ sao!”

Thật đúng là cái gì cũng đổ lên đầu hắn! Một Vạn Ba xách hành lý theo Mộc Đại lên nhận phòng, một đường căm tức: Bọn buôn người chạy đâu hết rồi hả!

Tới trước phòng Mộc Đại, đang lấy thẻ chuẩn bị mở phòng, cửa phòng đối diện chợt bật mở, có người ngâm nga một điệu hát dân gian ra khỏi cửa, vừa mới bước một chân ra đã bật thốt một tiếng kêu sợ hãi, lại rụt người về.

Không kịp nữa rồi, Mộc Đại đã nhìn thấy, cô nhìn Một Vạn Ba rồi lại nhìn cánh cửa mở hờ kia: “Đi ra!”

Tào Nghiêm Hoa ôm tâm tư muốn giãy giụa, cuối cùng vẫn cun cút thò ra.

Mộc Đại còn chưa lên tiếng, Một Vạn Ba đã tiên phát chế nhân, giả bộ mừng rỡ bước dài một bước qua: “Anh Tào! Sao anh lại tới đây?”

Tào Nghiêm Hoa nhập vai cũng rất nhanh: “Thật đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (*), sau khi dạo chơi hết Vân Nam, anh muốn đổi sang một chốn tách biệt hồng trần, thư giãn tinh thần, không ngờ hai người cũng ở đây!”

(*) Ý chỉ con người sau khi chia tay dù đi xa đến mấy cũng sẽ có ngày gặp lại nhau.

Đối với quả này, Mộc Đại chỉ muốn nói hai chữ.

Ha ha.

Cô khích lệ họ: “Diễn, diễn tiếp đi.”

Nói xong, tự mình quẹt thẻ vào phòng, lấy chân đạp cửa phòng đóng lại.

Khán giả đã rời đi, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa hai mặt nhìn nhau, bắt đầu trách móc lẫn nhau.

Con mẹ anh, anh ở đây sao không nói với tôi một tiếng.

Tiên sư! Cậu bảo tôi nói với cậu một tiếng, nhưng có cho tôi liên lạc gì đâu, hơn nữa, các cậu không phải ở nhà người ta sao, ai biết được lại chạy tới nhà nghỉ chứ… Chuyện bái sư của tôi, có phải là đi tong rồi không?



Để bù lại, Tào Nguyên Hoa nói hết nước hết cái, buổi trưa mới mời được Mộc Đại và Một Vạn Ba ra quán ăn.

Đầy một bàn thức ăn, Mộc Đại lại không vội động đũa: “Một Vạn Ba đi theo tôi, ít nhất còn có lý do chính đáng. Anh cũng bám theo là vì sao, không phải anh vừa mới tìm được việc làm à?”

“Cũng chỉ là một…chân rửa bát thôi mà, gián đoạn một hai tháng cũng không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp.”

Mộc Đại vừa bực mình vừa buồn cười, thực sự là nghề gì vào miệng Tào Nghiêm Hoa cũng có thể thành “sự nghiệp” được.

Một Vạn Ba phụ họa: “Cô chủ nhỏ, anh Tào của chúng ta là người nhân hậu, bản tính thuần lương, sư phụ cô không nhận, cô có thể nhận mà, tùy tiện dạy anh ấy vài ba đường đánh võ, theo hiệu ứng cánh bướm, tương lai nếu như anh ấy cứu được ai, cũng là góp vào công đức vô lượng của cô mà.”

Mộc Đại liếc hắn: “Cậu cũng biết đến hiệu ứng cánh bướm cơ đấy, thế lỡ anh ta hại người, học võ xong lại đi ăn trộm, theo hiệu ứng cánh bướm, chắc cũng tính một phần tội nghiệt lên đầu tôi đúng không?”

Gương mặt mập mạp của Tào Nghiêm Hoa đỏ lên: “Em Mộc Đại này, lần trước bị tóm đi cải tạo, anh thật sự không dám đi trộm nữa rồi. Nhận em làm sư phụ rồi, nếu anh lại đi ăn trộm, em cứ phế luôn gân tay gân chân của anh đi là được.”

Đọc nhiều truyện chưởng gớm, Mộc Đại nghĩ mãi mà không ra: “Anh muốn học võ làm gì mới được chứ?”

Tào Nghiêm Hoa mặt còn đỏ hơn, một lát sau, gã do do dự dự móc ví tiền trong túi ngực ra.

Ý gì đây? Mộc Đại ngờ vực, trong ví của Lý Thản để ảnh dì Hồng của cô Lý Á Thanh, chẳng lẽ Tào Nghiêm Hoa cũng có một thanh mai trúc mã nhớ mãi không quên sao?

Ví tiền mở ra, mới biết mình nghĩ nhiều quá rồi, bên trong quả đúng là có một tấm hình, một cái mũi vô cùng tiêu biểu mà chỉ sợ là toàn thể người Hoa trên thế giới này đều biết đến.

Thành Long.

Tào Nghiêm Hoa ngập ngập ngừng ngừng, ấp a ấp úng: “Anh vẫn thường có một ước mơ…”

Thật sự không ổn chút nào, Mộc Đại nhanh chóng cắt lời gã: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Tào Nghiêm Hoa không hiểu vì sao vừa mới mở đầu đã bị chặn họng, đang ngây người, Một Vạn Ba liền nháy mắt với gã, ý là: Anh giai à, ăn cơm đi thôi.

Đương lúc ăn cơm, Một Vạn Ba lại hỏi thăm Mộc Đại về Sính Đình: “Cô chủ nhỏ, cái cô Sính Đình kia, là em gái La Nhận à?”

Mộc Đại nói: “Tôi cảm thấy là bạn gái anh ấy thì đúng hơn.”

Tròng mắt Một Vạn Ba suýt lồi ra ngoài: “Không phải em gái sao? Cùng họ La cả mà.”

“Tôi cảm giác là không phải, cảm giác của tôi rất chính xác.”

Thì ra chỉ là cảm giác, Một Vạn Ba hơi hơi yên lòng, có điều lời nói ra ngoài lại vẫn thuận theo Mộc Đại: “Nếu là bạn gái thì đang êm đẹp sao lại bị điên vậy, nhất định là do tên La Nhận kia không tốt, hại Sính Đình đau lòng, vậy nên mới phát điên…”

Mộc Đại bốp một tiếng đập đũa xuống mặt bàn.

“Cậu phải gọi là ‘cô La’, hoặc là ‘La Sính Đình’, đừng có gọi Sính Đình Sính Đình như thế, cậu quen người ta lắm chắc, phải biết giữ khoảng cách với bạn gái người ta biết không hả, đừng có nảy sinh bất kỳ ý định quá phận vớ vẩn nào đấy!”

Một Vạn Ba cảm thấy mình rất oan uổng: “Tôi có làm gì đâu, chỉ là hỏi chút thôi mà.”

Mộc Đại mỉm cười với Một Vạn Ba, cười đến độ sau lưng hắn nổi lên từng đợt gió lạnh hiu hiu: “Tôi nói cho cậu biết, cảm giác của tôi rất chính xác.”

***

Được một hôm rảnh rỗi, Mộc Đại tự mình đi loanh quanh khắp Tiểu Thương Hà, trên đường đem Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa đuổi sạch. Không phải đi theo cô, Một Vạn Ba sướng rơn, mà Tào Nghiêm Hoa lại lo lắng: “Em Mộc Đại này, chúng ta đều chưa quen thuộc với nơi này lắm, em phải cẩn thận chút đấy.”

Thực ra, có một tên đồ đệ như vậy kể cũng không tệ.

Mộc Đại vẫn chạy ra ngoại ô Tiểu Thương Hà, xa xa cồn cát nối nhau liên miên, vây lấy một con đường, Mộc Đại tìm người hỏi thăm: “Sao không thấy lạc đà vậy?”

Người nọ cười suýt vỡ bụng: “Cô gái, thời đại nào rồi, ai còn nuôi lạc đà nữa chứ. Lạc đà chỉ có ở các khu tham quan du lịch thôi, ở Shapotou (*) bên Trung Vệ hoặc Cát Hồ ấy.”

(*) Công viên quốc gia Shapotou ở quận Sa Pha Đầu thuộc địa cấp thị Trung Vệ, khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ.

Nói chung là nơi có lạc đà cách Tiểu Thương Hà xa rất xa, ấy vậy mà nghe giọng điệu của La Nhận, lại còn “lúc rảnh rỗi đi cưỡi lạc đà”, cứ làm như lạc đà nhà anh nuôi không bằng.

Có điều, cơn tức tối này của Mộc Đại, vừa mới về đến nhà khách đã xẹp mất.

La Nhận nhờ người ta chuyển vào phòng cô một cái máy làm ẩm không khí.

Còn mới toanh, chắc là vừa mua xong, Mộc Đại lắp đặt máy theo tờ hướng dẫn rồi cắm điện, đun nóng chưa được bao lâu, hơi nước nhu hòa đã tràn ngập khắp phòng.

Mộc Đại nhìn đăm đăm vào hơi nước, tự nhiên nảy sinh ra cảm giác phải có ý thức trách nhiệm với tri kỷ.

Nhất định phải giúp La Nhận chút gì đó mới được.

***

Nhà nghỉ quả thật là cách nhà La Nhận rất gần, vén rèm cửa lên một cái là có thể thấy ngay cách đó không xa là tòa nhà sừng sững giữa Tiểu Thương Hà như hạc giữa bầy gà.

Đêm nay, Mộc Đại đã vén rèm lên đến tám lần có lẻ: Nhà La Nhận liệu có bị trộm lẻn vào không nhỉ?

Lần cuối vén rèm, thấy một chiếc xe dừng lại ở cửa, xuống xe là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi.

Trong khá lạ mặt, ai đây?

Mộc Đại giật mình, nhớ đến câu nói “Đừng quá tin tưởng người khác” của La Nhận, cái “người khác” này, bao gồm cả chính anh sao?

Theo lý mà nói, nếu đã là bạn bè thì không nên lén lút đi dò hỏi bí mật của người ta, nhưng mà…

Cô và La Nhận, cũng chưa có thân đến mức ấy.

***

Mộc Đại đi quanh khu nhà vài vòng, cổng đóng chặt, cũng không có lý do hợp lý nào để gõ cửa, vẫn là dùng chiêu cũ thôi.

Nhà ở đây đều dùng bùn để đắp tường, leo tường quả thực rất thuận lợi, hơn nữa buổi tối gió lớn, có thể dễ dàng che đậy những âm thanh khác thường như tiếng đóng mở cửa sổ.

Mộc Đại rất nhanh đã trèo được lên cao.

Nhìn qua mấy cửa sổ, không khỏi thất vọng, cửa sổ phòng khách đối diện với sân, mà mặt này thì là tường sau, bên trong đều là phòng ngủ và toilet, hơn nữa, để tránh gió, cửa sổ bên này quanh năm đóng chặt, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, dù có thể thấy người, nhưng tiếng thì không nghe được.

Đang hậm hực chuẩn bị xuống dưới, bỗng có người mở cửa đi vào.

Là người phụ nữ đó và Sính Đình, có cả La Nhận nữa. Người phụ nữ kia đã đổi sang mặc một chiếc áo khoác trắng, trên cổ còn đeo ống nghe y tế, cười cười dặn dò vài câu, sau đó cùng La Nhận đóng cửa rời đi.

Mộc Đại nghĩ, đây chắc là y tá định kỳ giúp đỡ Sính Đình làm vệ sinh mà La Nhận từng đề cập.

Thực ra nếu là lúc trước, thời điểm Sính Đình đi tắm, y tá sẽ đi theo trong toàn bộ quá trình, nhưng kể từ khi Sính Đình có điểm lạ, La Nhận liền tận lực tránh để bất kỳ ai không liên quan ở cùng một chỗ với cô.

Trong phòng vệ sinh, chỉ còn lại một mình Sính Đình, cô vẫn im lặng đờ đẫn như trước, cô mở vòi hoa sen trong vách tắm đứng lên trước, sau đó mới cởi từng món quần áo ra.

Hình như có hơi…phi lễ chớ nhìn, Mộc Đại dời mắt đi, tim đập thình thịch.

Vóc dáng Sính Đình đẹp thật đấy.

Vẫn là nên dừng lại đi thôi, Mộc Đại thở dài một hơi, thân thể bám trên tường xoay nửa vòng, đổi một tư thế khác để tiện cho việc leo xuống, lúc đổi tay, vô tình nhìn vào trong cửa sổ.

Có vẻ như Sính Đình để quên đồ gì đó, mở cửa vách tắm đi ra lấy, thân thể hơi nghiêng đi, đường cong hoàn mỹ, bọt nước trong suốt từng giọt lăn xuống dọc theo tấm lưng trắng nõn mịn màng.

Con ngươi Mộc Đại chợt thít chặt, sau lưng Sính Đình, đó là…

***

La Nhận trầm mặc nghe Mộc Đại kể lại.

Mộc Đại cũng có hơi kích động, cả người lấm lem không ít bụi bặm, nhưng ngược lại với sự kích động ấy, giọng nói lại đè xuống thật thấp, như sợ bị người nào khác nghe thấy: “Chỉ có một hai giây thôi, nhanh lắm, bên dưới da lưng cô ấy, chợt nhô ra một cái gì đó hình dạng như là…”

Cô do dự vươn tay, chỉ chỉ bức tường.

Theo hướng nhìn sang, là bảng phân tích của anh, cột “Tử trạng của tình nghi”.

“Chính là hình dạng đó. Còn nữa…”

Trong một hai giây đó, lớp da nhô ra, cũng không phải là bằng phẳng, giữa các mạch máu, đột nhiên lóe lên ánh đỏ lóa mắt, xuyên thấu qua da, tạo thành một ký hiệu rất nhỏ.

Mộc Đại lấy giấy, vẽ cho La Nhận xem, là một chữ S dáng dài, bên trái có vài nét phẩy.

Trông giống như một chữ.

La Nhận mở máy tính ra, tìm tòi một lúc, trang hiển thị trên màn hình dừng lại, anh gọi Mộc Đại qua xem: “Có phải chữ này không?”

Mộc Đại gật đầu lia lịa.

Trang viết đó là “Sự phát triển của tự hình Đao”, từ giáp cốt văn, trải qua kim văn, triện văn, lối chữ lệ, chữ khải (*), cho tới hệ chữ viết tiêu chuẩn hiện giờ.

(*) Giáp cốt văn là văn tự khắc lên mai rùa và xương thú (thời Hạ – Thương); kim văn là văn tự khắc trên đồng, kế thừa từ giáp cốt văn (thời Ân – Chu); triện văn là chữ khắc làm con dấu, hình thành nên thể chữ triện (thời Tần – Hán); thể chữ lệ được giản lược từ thể chữ triện, xuất hiện vào thời kỳ nô lệ (thời Chiến quốc) nên có tên như vậy; thể chữ khải là lối viết chữ Hán ra đời muộn nhất (thời Đông Hán – Tào Ngụy); các thể chữ này đều có sự phát triển và biến thể xuyên suốt theo chiều dài lịch sử Trung Quốc, cho đến khi chữ Hán được giản lược thành tiếng Trung giản thể hiện thời.

Hình dạng mà Mộc Đại vẽ ra là loại tự hình đầu tiên xuất hiện trong lịch sử, tự hình “Đao” của giáp cốt văn.

Sau “Đạn ca” của thời thượng cổ, lại đến tự hình “Đao” của giáp cốt văn…

La Nhận đột nhiên hỏi cô: “Còn nhớ không, ở hiện trường gây án, lấy dây câu dựng con rối hình người để dàn cảnh, luôn có một người cầm đao ấy?”

Nhớ chứ, cảnh tượng là một người ôm mặt, như đang tránh né, một người khác cầm dao, nhe răng cười như muốn chém xuống, người thứ ba ở bên cạnh giơ tay, như đang khuyên can.

Người cầm dao kia, cũng không phải chỉ là dựng lấy thế không, mà trong tay có cầm dao thật, đa số đều là dao có sẵn trong phòng bếp của người bị hại, lấy ra nhét vào tay người bị hại, còn dùng dây buộc một vòng để cố định.

Dao, rốt cuộc biểu trưng cho cái gì?

La Nhận nhăn mày, ngón trỏ và ngón giữa cong lên, nhẹ nhàng gõ lên tay dựa của sofa.

“La Nhận?”

“Ơi.”

Mộc Đại ấp úng: “Thật ra, lần trước sau khi nghe anh kể, tôi đã tìm đến Vạn Phong Hỏa, hỏi ông ấy là, trên đời rốt cuộc có ma hay không.”

La Nhận ngẩng lên nhìn Mộc Đại.

Mộc Đại lại còn nói rất nghiêm túc: “Tôi biết anh không tin, nhưng mà, có rất nhiều chuyện, có thể trên danh nghĩa là “do ma làm”, nhưng thật ra lại được giải thích bằng khoa học. Vạn Phong Hỏa bảo tôi tìm đến một người, hình như thực sự rất lợi hại, ông ấy còn viết sách nữa đấy, còn nói với tôi, phải có thái độ khoa học.”

“Cho nên?”

Mộc Đại thật sự cảm thấy đây có thể là một hướng đi mới: “Người đó nghiên cứu về các hiện tượng thần bí quái lạ hơn hai mươi năm nay rồi, nghe nói vẫn luôn ra ngoài nghiên cứu, gặp được rất nhiều chuyện ly kỳ. Tôi định, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể đem tiền căn hậu quả chuyện này kể cho ông ấy biết, nói không chừng, ông ấy từng gặp vụ nào tương tự, biết đâu có thể cung cấp chút manh mối cho chúng ta thì sao.”

La Nhận nhớ tới câu mà Vạn Phong Hỏa thường nói.

Dò la tin tức chính là như vậy, khi thì có bước ngoặt, khi thì không có đột phá gì, lai rai đến vài ba năm cũng là chuyện bình thường.

Đúng vậy, nếu như vẫn không tìm cơ hội mới thì chẳng lẽ phải tiếp tục dài cổ ra mà đợi sao? Nếu Vạn Phong Hỏa và Mộc Đại đều tin tưởng người kia, biết đâu ông ta chính là bước đệm dẫn tới đột phá không chừng?

Là ngựa chết chữa thành ngựa sống đấy.

La Nhận thở dài một hơi: “Ông ấy tên là gì?”

Vừa nói vừa mở trang web tìm kiếm ra, định thuận tiện tìm tòi một vài đầu sách của vị học giả này, xem thử phương pháp nghiên cứu của ông ấy một chút.

Mộc Đại chậm rãi trả lời hai chữ.

“Thần Côn.”