Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 112: Thay đổi sắc mặt



Lúc này, trong sảnh chính nhà họ Đường, vợ chồng Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan cầu xin lão phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng đuổi bọn con ra khỏi nhà họ Đường,

bọn họ cũng là một phần của nhà họ Đường mài”

“Không cần nói, ý tôi đã quyết, muốn trách thì trách con gái cưng của các người tìm thăng đàn ông tốt kia.”

“Nhà họ Đường chúng ta bị hắn ta liên lụy nhiều lần, lần này còn giết con trai của quân chủ quân Thiên Lang, mang đến mối họa cực lớn cho nhà họ Đường.”

“Nếu tôi không đuổi các người ra khỏi nhà họ. Đường, cắt đứt quan hệ, chắc chắn sẽ liên lụy đến cả nhà họ Đường, đến lúc đó nhà họ Đường sẽ chôn cùng với các người!"

Lão phu nhân lạnh lùng quát,

“Bà nội, xin người suy xét lại một chút, chuyện này...”

Đường Sở Sở xuất hiện, nhìn Đường lão phu nhân, nói.

“Đầu do mày, đều do mày làm hại!” “Cút cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày!” Dương Ngọc Lan tức giận chỉ vào Diệp Phàm, quát.

“Mẹ, mẹ đừng kích động!”

Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan, nói.

“Con ranh chết tiệt, đã đến lúc này mày còn che chở tên phế vật vô dụng chỉ biết gây chuyện này.”

“Mày thật sự muốn nhìn nó hại chết toàn bộ nhà họ Đường, mày mới vừa lòng sao?”

Dương Ngọc Lan khó thở nói.

“Mấy người không cần lo nhiều như vậy, quân Thiên Lang sẽ không động đến các người.”

“Một mình tôi sẽ gánh vác chuyện này, không liên lụy đến các người.”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Gánh vác? Một thằng ranh không quyền không thế như vậy, lấy cái gì gánh vác?”

“Bọn mày cút khỏi nhà họ Đường cho tao!” Đường lão phu nhân quát.

“Lão phu nhân, đại gia nhà họ Minh xin gặp!” Lúc này, một người hầu xuất hiện, nói.

“Đại gia nhà họ Minh!”

Đường lão phu nhân ngẩn người.

“Nhà họ Minh? Không lẽ là nhà họ Minh, hào môn đỉnh cấp ở Đế Đô?”

Đường Chính Nhân kinh ngạc nói.

“Mày biết nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân nhìn Đường Chính Nhân.

“Vâng, nhà họ Minh chính là hào môn đỉnh cấp Đế Đô, ông cụ nhà họ Minh là một đại tướng bốn sao, đại gia nhà họ Minh là một quan viên tứ phẩm!”

Đường Chính Nhân nói.

“Lợi hại như vậy!”

“Nhanh mời vào!”

Đường lão phu nhân kinh ngạc thốt lên.

Rất nhanh, đại gia nhà họ Minh mang theo người đi vào.

“Lão thân bái kiến đại nhân!”

Đường lão phu nhân nhìn lão đại nhà họ Minh, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

“Lão phu nhân, bà quá khách khí, xin đứng lên!”

Lão đại nhà họ Minh vội vàng nói.

Ông ta biết lão phu nhân này là bà nội của người phụ nữ của Diệp Phàm, cũng không dám chậm trễ.

“Không biết hôm nay đại nhân đến đây vì chuyện gì?”

Đường lão phu nhân tò mò hỏi.

“Diệp công tử, ngài cũng ở đây!”

Lão đại nhà họ Minh chú ý đến Diệp Phàm, vội vàng ôm quyền chào hỏi.

“Sở Sở, nếu bà nội em muốn đuổi chúng ta đi, chúng †a cũng không cần ăn vạ ở đây, đi thôi!”

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, nói thẳng.

“Cả nhà mấy người nhanh cút đi, đừng đứng chỗ này cản trở đại nhân!”

Đường lão phu nhân lạnh lùng nói.

“Lão phu nhân, bà muốn đuổi Diệp công tử đi?”

Lão đại nhà họ Minh thấy vậy, sắc mặt thay đổi.

Ông ta còn định lấy lòng nhà họ Đường để đạt được cảm tình của Diệp Phàm, kết quả nhà họ Đường lại muốn đuổi Diệp Phàm đi?

“Đại nhân, người này không có quan hệ gì với nhà họ

Đường, nếu cậu ta đắc tội ngài, xin ngài đừng giận chó đánh mèo nhà họ Đường!”

Đường lão phu nhân cho rằng lão đại nhà họ Minh đến đây vì Diệp Phàm đắc tội ông ta, vội vàng phủi sạch quan hệ.

“Lão phu nhân, hôm qua Diệp công tử đã cứu cha tôi, tôi muốn mang quà đến cảm ơn, nhưng nếu mấy người đã muốn đuổi Diệp công tử đi, tôi cũng không cần ở đây nữa!”

Lão đại nhà họ Minh lạnh lùng nói.

“Cái gì? Cậu ta cứu ông cụ nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân khiếp sợ nói.

“Đúng vậy!”

Lão đại nhà họ Minh nói.

“Đại nhân, ngài đừng hiểu lầm, cậu ta là chồng của cháu gái tôi, là người một nhà với tôi, vừa rồi là hiểu lầm!"

Đường lão phu nhân thay đổi sắc mặt, vội vàng nói. Mặc dù bà ta không biết Diệp Phàm cứu kiểu gì, nhưng bây giờ có một cơ hội để leo lên hào môn Đế Đô,

không thể bỏ lỡ.

Đường lão phu nhân vứt bỏ mặt mũi, nhìn Diệp Phàm và Đường Sở Sở, nói: “Sở Sở, Diệp Phàm, các cháu

đừng hiểu lầm, vừa rồi bà nội hơi nóng giận, các cháu vĩnh viễn đều là người nhà họ Đường, ngàn vạn đừng nóng giận!”

“Hả hả, thay đổi sắc mặt rất nhanh!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, dẫn Đường Sở Sở rời đi.

“Hai đứa đừng đi!”

Đường lão phu nhân vội vàng kêu lên.

“Lão phu nhân, tạm biệt!”

Lão đại nhà họ Minh cũng nói một câu rồi rời đi.

Sắc mặt của Đường lão phu nhân cực kỳ khó coi, nhìn vê phía vợ chồng Đường Chính Nhân, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm hai người dùng cách gì, nhất định

phải làm Sở Sở và thăng ranh kia trở lại nhà họ Đường, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội phất lên như này!”

Màn đêm buông xuống. Long Quốc, trong Lâm Phiệt.

“Con xác định vết thương của Lâm Lang Thiên thật sự khỏi? Hơn nữa còn có thể khôi phục thực lực?”

Lâm Báo nhìn Lâm Phong, khiếp sợ nói. “Cha, chắc chắn, thằng nhãi kia không chỉ có thực

lực khủng bố, y thuật cũng rất lợi hại, thật sự trị khỏi vết thương trên người Lâm Lang Thiên!”

“Cha, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, vậy...”

Lâm Phong sốt ruột nói. “Hắn khôi phục thực lực thì làm sao?” Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Sắc mặt của Lâm Báo và Lâm Phong thay đổi, vội vàng nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, sắc mặt lạnh lùng, tản ra uy áp đáng sợi

“Bái kiến Phiệt chủ!”

Hai cha con quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên này.

“Các người cũng rất to gan, dám không báo cáo chuyện Lâm Hổ bị giết!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm nói. “Phiệt chủ, chúng tôi biết sai rồi!” Thân thể Lâm Báo run lên, vội vàng nói.

“Ngươi vừa nói vết thương của Lâm Lang Thiên đã khỏi hẳn?”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nhìn về phía Lâm Phong, Lâm Phong điên cuồng gật đầu.

Trong mắt Phiệt chủ Lâm Phiệt lóe lên tia sáng.

“Phiệt chủ, nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, sợ rằng hắn sẽ trở lại Lâm Phiệt, chúng ta có cần ra tay trước không?”

Lâm Báo nhìn Phiệt chủ Lâm Phiệt, nói.

“Hắn không trở về Lâm Phiệt được!”

“Ngươi đi báo cho những người đó, bọn họ càng muốn giết Lâm Lang Thiên!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh nhạt nói. “Nhưng người đó?” “Lâm Báo đã rõ”

Ban đầu Lâm Báo hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt toát lên sự khiếp sợ, vội vàng nói.

“Sau này nếu có việc, còn dám không báo, giết!” Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng nói, quay người rời đi. Trên trán của Lâm Báo và Lâm Phong đổ mồ hôi.

“Thực lực của Phiệt chủ lại khủng bố lên rồi!”

Lâm Phong chấn động nói.

“Đúng vậy, xem ra vị Phiệt chủ này vẫn luôn che giấu!"

Lâm Báo nói.

“Nhưng ông ta cũng đủ tàn nhẫn, vậy mà lại muốn mượn tay những người đó để diệt trừ Lâm Lang Thiên.”

Trong quân Thiên Lang.

Cùng ngày Lang Quân quân chủ biết được con trai mình bị giết, lập tức muốn điều động quân Thiên Lang xông đến Thiên Hải.

“Quân chủ, người đừng xúc động, hôm qua chiến bộ mới ra lệnh, trước khi cuộc tỷ võ quân đoàn kết thúc, không ai được phép rời khỏi nơi dừng chân, kẻ nào. không tuân tức là cãi quân lệnh!”

Quân đoàn trưởng quân đoàn 1 quân Thiên Lang khuyên can.

“Không lẽ thù của con trai ta cứ để vậy?” Quân chủ Thiên Lang quát.

“Quân chủ đừng lo, mặc dù chúng ta không thể ra tay, nhưng có thể cho những người khác ra tay.”

“Vừa lúc những người đó muốn hợp tác với chúng ta, vậy để bọn họ đi giải quyết những người này, cũng coi như để bọn họ tỏ chút thành ý!”

Trong mắt quân đoàn trưởng quân đoàn 1 quân 'Thiên Lang lóe lên sát ý.

“Được, vậy làm như vậy!”

“Nói cho đám người kia, mang theo đầu của người kia đến đây, nếu không cũng đừng mong hợp tác!”

Quân chủ Thiên Lang quát.

Hôm saul

Diệp Phàm dẫn theo Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh và A Cơ trở về Tô thị, chuẩn bị tham gia lễ khai trương chi nhánh của tập đoàn Đường thị.

Lúc này, sân bay Tô thị đã bị giới nghiêm.

Ở trong sân bay này, ngoại trừ máy bay, còn có một

đám người đứng ở đó, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, giống như đang chờ ai đó!