Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 14: Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha



“Các cô biết tôi?”

Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn bốn người phụ nữ.

“Lâu chủ đã nói tin tức của thiếu chủ cho chúng tôi biết!”

“Chúng tôi cũng đặc biệt tới Thiên Hải trước, đợi thiếu chủ triệu kiến!”

Xuản Lan lên tiếng nói.

“Thất sư phụ sắp xếp rất đúng lúc!”

Diệp Phàm khẽ cười đáp: “Đứng dậy cả đi, không cần phải câu nệ như vậy, hỏm nay tỏi đến đây là muốn nhờ các cô giúp một chuyện!”

Bốn người phụ nữ đứng dậy, Xuân Lan hỏi: “Thiếu chủ có bất cứ chuyện gì đều có thể phân phó, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

“Tôi muốn các cô điều động lực lượng tình báo của Bách Hoa Lâu, điều tra giúp tôi án diệt môn xảy ra ở Giang Thành mười tám năm trước, tên là Diệp gia, mười tám năm trước bị người ta tiêu diệt!”

“Tỏi muốn biết ai là hung thủ!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Giang Thành là một thành phố cách Thiên Hải hơn trăm dặm, năm đó Diệp Phàm sống cùng ba mẹ ở Giang Thành.

“Vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay!

Xuản Lan nói.

“Được, có tin tức gì thì báo cho tôi biết!”

Dứt lời, Diệp Phàm xoay người rời khỏi.

“Thiếu chủ lần đầu tiên tới Bách Hoa Lâu, chi bằng để nô tỳ hầu hạ thiếu chủ thật tốt!”

Lúc này, Hạ Trúc to gan lên tiếng, gò má Xuân Lan và Thu Cúc cũng ửng đỏ, gương mặt Đông Mai thì vẩn mang dáng vẻ hờ hững, không nhìn ra được gì khác!

“Khụ khụ, cái này thì thôi đi!”

Diệp Phàm lúng túng ho khan.

“Thiếu chủ, thân thể của bốn chị em chúng ta đều còn nguyên vẹn, chưa từng có để cho bất kỳ nam nhân khác chạm vào, xin thiếu chủ cứ yên tảm!”

Hạ Trúc nhìn về phía Diệp Phàm nói.

“Hôm nay tôi tới đây chí muốn nhờ các cô điều tra giúp hung thủ diệt môn Diệp gia là ai, không có bất cứ ý nghĩ nào khác, nếu như lục sư phụ có nól với các cô cái gì thì đừng có tin!”

“Tôi đi trước đây!”

Dứt lời, hắn xoay người bước ra ngoài, chí sợ ở lâu thêm sẽ xảy ra chuyện!

“Bao vây nơi này lại cho ta, tất cả những người không liên quan thì mau cút!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát lạnh như băng.

Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân và âm thanh hỗn loạn.

Lúc này, sắc mặt Diệp Phàm và bốn người Xuân Lan thay đổi, bọn họ bước ra ngoài.

“Tiểu thư xuân Xuân Lan, bên ngoài đột nhiên có một đám binh lính tới, bao vây toàn bộ Bách Hoa Lâu rồi!”

Một hội viên của Bách Hoa Lâu vội vàng chạy tới nói với Xuân Lan.

“Chắc là người của thiếu gia nhà họ Sài gọi tới!”

Thu Cúc lên tiếng.

“Dám bao vây Bách Hoa Lâu, đám người này cũng liều mạng đấy!”

Đông Mai vần luôn không lên tiếng, ánh mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh, trên người tản ra cỗ sát ý lạnh như băng.

“Đi, ra xem thử!”

Diệp Phàm đi thẳng xuống dưới lầu.

ở đại sảnh lầu một, một đám binh lính cầm vũ khí trong tay, khách bên trong đã bị đuối hết.

Đứng trước đám chiến sĩ kia có hai người, một là Sài Thần bị ném ra ngoài vừa rồi, còn một gã đang mặc chiến giáp, vẻ mặt lạnh lẽo, trông bộ dáng khoảng chừng ba mươi tuổi.

Người này chính là đại ca của Sài Thần – Sài Phong, thống lĩnh quân phòng Thiên Hải!

Rất nhanh, đám người Diệp Phàm đã xuống tới nơi.

“Đại ca, chính là bọn họ!”

“Thằng ranh này đánh trọng thương bốn thuộc hạ kia, còn thách thức Sài gia chúng ta, cả bốn con tiện nhân kia nữa, dám ném tao ra đường cái, hại tao mất hết thế diện, tao sẽ khiến cho bọn mày chết không được tử tế!”

Sài Thần chỉ vào đám người Diệp Phàm với vẻ mặc hung ác, giọng nói tràn đầy căm hận.

“Khiẽu khích Sài gia ta, làm em trai tôi bị thương, là gan các người quả thật không nhỏ!”

“Bắt tất cả cho ta, mang về!”

Sài Phong lãnh khốc quát lên

Ngay lúc đám bỉnh lính muốn tiến lên bắt người, một đám người mặc đồ đen xông ra từ trong Bách Hoa Lâu, trong tay bọn họ cầm vũ khí chống lại đám binh lính.

“Làm sao, các người còn muốn phản kháng?”

“Ké nào chống đối, giết không tha!”

Sài Phong quát lớn.

“Chí là một quan thống lĩnh nhò bé mà cũng dám bắt người của Bách Hoa Lâu ra, ai cho các người lá gan đó?”

Xuân Lan uy nghiêm nói.

“Bách Hoa Lảu thì làm sao? Chẳng qua cũng chỉ là nơi trăng hoa trụy lạc, có gì mà không bắt được?”

“Bắt hết bọn chúng!”

Sàỉ Phong khinh thường nói.

Đám binh lính rút vũ khí chuẩn bị ra tay.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Cùng lúc, Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai cùng xông lên, bọn họ ra tay rất ác liệt, đánh bay toàn bộ đám chiến sĩ ra ngoài.

Chưa tới một lúc, cả trăm binh lính do Sài Phong dẫn tới đều bị bốn người phụ nữ đánh ngã.

Sắc mặt Sài Phong cũng thay đối, vừa định ra tay, kết quả một con dao sắc lạnh đã kề ngay trên cổ, chủ nhân của con dao này chính là Đông Mai!

Lúc này, Sài Phong lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi.

“Khá, khá lắm!”

Diệp Phàm vổ tay cười.

Người dưới chướng Thất sư phụ cũng có chút bản ỉĩnh!

“Các người thật to gan, dám ngang nhiên chống đối quân phòng, muốn tạo phản hay sao?”

Sài Phong tức giận quát lớn, Sài Thần bên kia cũng ngấn cả người.

Bịch!!!

Đông Mai giơ chân đạp thẳng lên đùi Sài Phong, cả người hắn ta quỳ trên mặt đất.

“Dám dằn người xông tới Bách Hoa Lâu ta, anh muốn tôi xử lý thế nào?”

Xuân Lan nhìn Sài Phong nói.

“Lâu chủ đã nói, bất cứ kẻ nào đối địch với Bách Hoa Lảu, trực tiếp giết!”

Đông Mai lạnh giọng, con dao sắc bén trong tay kề sát cổ Sài Phong, chớp mắt trên cổ hắn ta đã bắt đầu ứa máu!

“Các người không thể giết tôi, nếu các ngươi dám đụng tới tôi, ba tôi sẽ không tha cho mấy người!”

Vẻ mặt Sài Phong thay đổi, hắn ta la lên.

“Không sai, ba tôi là Đô đốc Thiên Hải, nếu dám đụng tới tôi và anh tôi thì ông ấy chắc chắn sẽ giết chết mấy người!”

Sài Thần cũng hét y chang.

“Thiếu chủ, nên xử lý bọn họ thế nào?”

Ánh mắt Xuân Lan cũng nhìn về phía Diệp Lan.

“Bọn họ ngang ngược như vậy chẳng qua là ỷ vào ba mình, vậy thì báo cho ba của bọn chúng tới đây đi!”

Diệp Phàm thản nhiên đáp.

“Vảng!

n

Xuân Lan gật đầu.

Rất nhanh, chưa tới mười phút, một người đàn ông mang mặc tây trang, chân đi giày da, bộ dáng khoảng chừng năm mươi tuối, ỏng ta dẫn theo mấy người vội vàng đi tới, đây chính là Đô đốc Thiên Hải – Sài Quyền.

ở Trung Quốc, Tổng đốc quản lý một thành phố, dưới Tống đốc chính là Đỏ đốc, phụ trách trợ giúp Tống đốc.

Sài Quyền là Đô đốc của Thiên Hải, có thể tưởng tượng được quyền lực và địa vị của ông ta lớn như thế nào!

“Ba!”

“Ba, cuối cùng thì ba cũng tới!”

Hai anh em Sài Phong thấy Sài Quyền xuất hiện thì mừng rỡ hô lên.

Sài Quyền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vẻ mặt thay đổi, lông mày cũng nhíu chặt.

“Ba, ba mau bắt hết bọn chúng lại đi!”

Sài Thần la lớn về phía Sài Quyền.

“Câm miệng!'”

Sài Quyền tát thắng vào mặt cậu con trai nhỏ của mình, khiến gã ta ngã xuống đất.

Lúc này, Sài Thần sững sờ, Sài Phong ở bên cũng ngần cả người, không hiếu chuyện gì đang xảy ra.

“Ba, sao ba lại đánh con?”

Sài Thần bụm mặt, nhìn ba mình với vẻ bất mãn.

“Thằng khốn này, sao mày dám để anh mày mang binh bao vây Bách Hoa Lảu, anh em chúng mày điên rồi sao?”

Sài Quyền tức giận quát lớn.

Ông ta quát xong hai đứa con liền quai sang đám người Xuân Lan: “Tại hạ không biết cách dạy con, để bọn chúng xông tới Bách Hoa Lâu, xin các vị thứ tội!”

“Hal đứa con trai của ông suýt chút nữa đã phá luôn cả chỗ này, một câu xỉn lỗi là xong sao?”

Diệp Phàm ngồi một bên, nhẹ giọng nói.

Vị này là?”

Sài Quyền nhìn qua Diệp Phàm, gương mặt ông ta lộ ra vẻ ngờ vực.

“Đây là chủ của chúng tôi!”

Xuân Lan trực tiếp nói.

Cô cũng không nói thắng thân phận thiếu chủ Bách Hoa Lâu của Diệp Phàm, dù sao thì thân phận này cũng không tầm thường, một khi tiết lộ ra ngoài sẽ gây ra náo động!

Nghe Xuân Lan nói vây, Sài Quyền cung kính nhìn Diệp Phàm: “Không biết công tử đây muốn thế nào, chỉ cần có thế bỏ qua cho hai đứa con trai của tôi một mạng, tại hạ sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”

“Tội chết miễn bàn, tội sống khó

tha!