Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 146: Diệp Phàm quá mạnh!



Lúc này, lại có mấy người xuất hiện, người cầm đầu là người đàn ông mặc đồng phục luyện võ màu đen.

Cả người hắn ta tản ra uy áp cực mạnh, thực lực vượt xa Huyền Cảnh!

Người đàn ông này xuất hiện, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Ông là ai?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Thất hộ pháp của Võ Phiệt!” Người đàn ông này lạnh lùng nói. Võ Phiệt!

Đám người Long Hồn nghe thấy hai chữ Võ Phiệt, sắc mặt lại thay đổi.

Bọn họ không ngờ người của Võ Phiệt lại xuất hiện. Người này cũng đắc tội với cả Võ Phiệt? Đúng là không sợ chết!

“Đến giết tôi?”

Diệp Phàm hỏi.

Phụt!

'Thất hộ pháp còn chưa nói xong đã bị một tia sáng đen xuyên thủng ngực, máu bắn ra.

Ngay lập tức, Thất hộ pháp của Võ Phiệt ngã xuống, một thanh kiếm ngắn cắm trên ngực.

Thanh kiếm ngắn này chính là thanh kiếm mà Diệp Phàm lấy được từ hội đấu giá.

“Thất hộ pháp!”

Mấy cao thủ còn lại của Võ Phiệt nhìn thấy Thất hộ pháp bị giết, sắc mặt thay đổi, kêu to.

Phụt phụt phụt!

U Ảnh xông ra ngoài, giết chết tất cả đám cao thủ Võ Phiệt, sau đó rút thanh kiếm ngắn kia ra, đưa cho Diệp. Phàm.

Còn đám người Long Hồn, nhìn thấy hộ pháp của Võ Phiệt bị đánh gục trong nháy mắt đều ngây ra như phỗng!

Đó chính là hộ pháp Võ Phiệt!

Võ Phiệt, đó chính là một trong chín phiệt lớn nhất Long Quốc, truyền thừa ngàn năm, nội tình rất sâu, không thể tưởng được!

Thân là hộ pháp của một phiệt, thực lực mạnh đến mức nào, không cần nghĩ cũng biết!

Đối mặt với cao thủ cấp bậc này, cho dù là Long Hồn, phải xuất đám cao thủ kia ra mới đối phó được.

Nhưng bây giờ bị Thất hộ pháp của Võ Phiệt này lại bị Diệp Phàm giết chết trong nháy mắt?

Điều này khiến đám người Long Hồn nghi ngờ, liệu chín phiệt có phải là hư danh hay không?

Sao lại kém như vậy?

Tất nhiên bọn họ không biết, không phải thực lực của hộ pháp Võ Phiệt kém, mà là Diệp Phàm quá mạnh!

“Được rồi, mấy người rửa sạch thi thể đi.” Diệp Phàm nói với đám người Long Hồn. “Cái gì? Làm bọn tôi đi dọn thi thể?” Đám người Long Hồn sửng sốt.

“Sao hả? Không muốn?”

Diệp Phàm nói.

“Làm!”

Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức nói.

“Còn có, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây, sẽ không còn người khác biết được quan hệ giữa tôi và sát thần Tu La.”

“Nếu để tôi biết việc hôm nay bị lộ ra ngoài, kết cục của mấy người cũng giống như bọn họ!”

Diệp Phàm nhìn đám người Long Hồn, lạnh lùng nói.

Sau đó, một hơi thở khủng bố bao phủ đám người Long Hồn.

Sắc mặt bọn họ thay đổi, thân thể run rẩy, trong mắt lộ ra sự sợ hãi. “Đã hiểu!” Người đàn ông đeo mặt nạ gật đầu.

Những người khác cũng vội vàng gật theo, không dám nhiều lời.

Tiếp theo, đám người Long Hồn xử lý hết tất cả thi thể trong sân.

Diệp Phàm nhìn về phía Hoa _n và Khương Vân Hi.

Hai người cũng nhìn thấy tất cả, sắc mặt chấn động.

Hoa n còn ổn, dù sao cũng là viện trưởng ngự y viện, từng chứng kiến rất nhiều chuyện, tâm lý vẫn còn ổn.

Nhưng Khương Vân Hi chưa bao giờ tiếp xúc với những việc này, mặc dù cô từng nhìn thấy người chết, nhưng tận mắt nhìn thấy một đám người sống bị giết, đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, bị chấn động rất mạnh!

Sau đó, Khương Vân Hi lấy lại tỉnh thần, sắc mặt trắng bệch, nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

“Sao hả? Sợ tôi?”

“Bây giờ cô còn coi tôi như thần y, muốn học tập y thuật cứu người với tôi không?”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Khương Vân Hi nhìn nụ cười của Diệp Phàm, trong đầu nhớ lại hình ảnh đối phương giết người không chớp mắt, thân thể run lên.

“Cô đi đi.”

Diệp Phàm nói.

“Vân Hi, chúng ta đi về trước!”

Hoa n nói.

Ông ấy biết cháu gái của bạn cũ lương thiện nhân từ †ừ nhỏ, một lòng muốn cứu người, bây giờ lại nhìn thấy thần y mình sùng bái giết người không chớp mắt, cú sốc này quá lớn!

Sau đó, Hoa_n dẫn Khương Vân Hi rời đi.

Hoa n còn định nói về chuyện thi đấu với Diệp Phàm, nhưng bây giờ đành phải tìm cơ hội khác.

“Ông...”

Diệp Phàm nhìn về phía U Ảnh.