Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 2: Nữ chủ tịch xinh đẹp!



“Tiếu thư, chạy nhanh đi!”

Thấy đám đàn ông cầm vũ khí sắp đuổi kịp, người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hét lên, sau đó lao đến, hai tay ra quyền đối phó với đám người này.

Ầm ầm ầm!

Nhưng hố mạnh không địch nổi bầy sói, mặc dù sức chiến đấu của người đàn ông trung niên này không tồi, nhưng đối mặt với nhiều người cầm theo vũ khí chém như vậy, khó có thể đánh lại tất cả, lập tức có người nhản có hội lao đến chồ Giang Tuyết.

Giang Tuyết thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau, kết quả chật trân ngã thắng về phía sau.

Nhưng Giang Tuyết chưa ngã xuống đất, mà bị Diệp Phàm đỡ được, ngã vào trong lòng ngực hắn.

Lúc này, mấy người kia cầm khảm đao chém về phía Giang Tuyết, không chút thương hoa tiếc ngọc!

‘Tiếu thư!”

Người đàn ông trung niên hét lên khi thấy Giang Tuyết gặp nguy hiểm, cũng vì vậy anh ta sơ ý bị chém trúng một đao, máu tươi văng khẳp nơi.

Vút! Vút! Vút!

Đúng lúc này, Diệp Phàm vung tay, vài vệt sáng bạc bẳn ra, trực tiếp đâm thắng vào trên người mấy người này, lập tức bọn họ không thế cử động.

Giang Tuyết thấy vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đứng dậy, cảm ơn Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”

“Không có gì!”

Diệp Phàm tùy ý nói, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bị đám kia bao vây tấn công, lại bắn ra mấy chục vệt sáng bạc, dừng trên người nhóm người này.

Trong phút chốc, toàn bộ đám người cầm khảm đao này không thế cử động, giống như bị điếm huyệt, trên người bọn họ đều cắm một cây ngân châm!

Lúc này, trong ánh mắt của người đàn ông trung niên hiện lên sự khiếp sợ, nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng rất chấn động.

“Cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp!”

Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm nói.

“Vừa rồi anh đã thi triển quân thế quyền của quân Thiên Sách đúng không!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nói.

“Cậu cũng biết chiêu thức quân Thiên Sách?”

Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Diệp Phàm hơi mỉm cười, không nói

gì.

Người sáng lập quân Thiên Sách chính là lục sư phụ của hắn nên tất nhiên hắn biết!

“Tôi đã từng là một phần của quản Thiên Sách, sau này bị thương nên xuất ngũ!”

Người đàn ông mở miệng nói, khi nóỉ lên quân Thiên Sách, ánh mắt lộ ra sự tiếc nuối, sắc mặt có chút cỏ đơn.

“Chú Cung, chú bị thương rồi!”

Giang Tuyết nhìn thấy miệng vết thương không ngừng đố máu trên người người đàn ông này, nói.

“Tiểu thư, không sao, một vết thương cỏn con mà thôi!”

Người đàn ông này lắc đầu.

Vụt!

Đột nhiên Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm đâm vào miệng vết thương của người đàn ông này, ngay lập tức miệng vết thương dừng đố máu.

“Thuật châm cứu thật lợi hại.”

Người đàn ông này cảm thấy kinh sợ trong lòng, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kính nể, sau đó nhìn về phía Giang Tuyết: ‘Tiếu thư, chí sợ đám người này do bên nhị gia phái đến, xem ra mấy người nhị gia muốn xuống tay với vị trí gia chủ nhà họ Giang trong lúc gia chủ bệnh nặng, chúng ta phải nhanh chóng chạy về Thiẻn Hải, tuyệt đối không thế để nhị gia ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Giang!”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa mời được Y Thánh Quỷ Cốc, bệnh của ba phải làm sao bây giờ?”

Giang Tuyết sốt ruột nói.

“Mặc dù tam sư phụ của tôi sẽ không ra tay, nhưng các người có thế tìm tôi!”

Đột nhiên Diệp Phàm nói.

“Anh nguyện ý ra tay cứu ba của

tôi?”

Giang Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

“Không phải mấy người đến từ Thiên Hải hay sao, vừa lúc tôi cũng muốn đi Thiẽn Hải, mấy người đưa tỏi đi Thiên Hải, để báo đáp, tôi sẽ cứu ba của cô một mạng!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Nhưng bệnh của ba tôi rất nặng, đám y sư kia đều nói chỉ có Y Thánh Qủy Cốc mới có thế chữa được!”

Giang Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Phàm.

“Tôi mạnh hơn tam sư phụ của tôi nhiều, ngay cả tôi cũng không cứu được ba cô, vậy cô đi tìm tam sư phụ của tôi cũng vô dụng!”

“Có muốn tôl cứu hay không? Không cần tôi đi đây!”

Diệp Phàm bĩu mối, nói thẳng.

Nếu không phải hẳn không muốn lãng phí sức lực đi đến Thiên Hải, còn lâu hắn mới phí thời gian cứu người, bởi vì tam sư phụ từng nói, người của Quỷ Cốc không phải ai cũng cứu!

“Cảm ơn anh, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi!”

Giang Tuyết vội vàng nói.

Tỉếp theo, ba người bọn họ lái xe đi đến Thiên Hải.

Dọc đường đi, Giang Tuyết tự giới thiệu một chút, cô là đại tiểu thư của nhà họ Giang, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải.

“Cỏ là người Thiên Hải, vậy cỏ có biết Đường sở sở không?”

Diệp Phàm nhìn Giang Tuyết, hỏi.

‘Đường sở sở?”

“Đó chính là nữ chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải, không chỉ đẹp như thần tiên, hơn nữa còn là một thiên tài thương nghiệp chân chính.”

“Hai năm trước, lão chủ tịch của Đường thị và con trai cả bị tai nạn xe cộ, lão chủ tịch không cứu được nên bỏ mình, con trai cả của nhà họ Đường tàn tật hai chân, trở thành một kẻ tàn phế, toàn bộ Đường thị loạn thành một nồi cháo, mấy tập đoàn lớn khác lúc nào cũng làm khó dề, muốn thâu tóm Đường thị.”

“Trong lúc Đường thị nguy nan nhất, đại tiểu thư đã biến mất mấy năm nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, dùng năng lực của bản thân ốn định cục diện rối loạn của Đường thị, hóa giải sự chèn ép của mấy tập đoàn lớn. Chỉ trong hai năm ngẳn ngủi đã làm tài sản của Đường thị tăng gấp mười lần, trở thành tập đoàn lớn đứng đầu Thiên Hải như hiện tại, được người gọi là kỳ tài thương nghiệp!”

“Nữ chủ tịch xinh đẹp này chính là một truyền kỳ, không ai không biết không ai không hiếu!”

Giang Tuyết cảm thán, nói.

“Vợ của tôi ưu tú vậy sao!”

Diệp Phàm sờ cằm, tự hào nói.

“Vợ của anh?1

“Ý của anh là

Giang Tuyết sửng sốt khi nghe Diệp Phàm nói vậy.

“Đúng vậy, Đường sở sở là vợ tôi!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Nghe vậy, Giang Tuyết và chú Cung đang lái xé cũng bị kỉnh ngạc, vẻ mặt không thế tin nối.

Đường Sở Sở chính là người đẹp đứng đầu Thiên Hải, hơn nữa có thiên phú thương nghiệp rất mạnh, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuế.

Ngay cả đám công tử thiếu gia hào môn quý tộc quận Giang Nam cũng vô cùng si mê cô ấy.

Nhưng Đường Sở Sở lại cực kỳ lạnh nhạt với những người đàn ông đó, không cho bọn họ cơ hội đến gần.

Bởi vậy Đường sở sở được gọi là nữ thần lạnh lùng!

Nhưng hiện tại lại có người nói nữ thần lạnh lùng là vợ của anh ta, ai nghe cũng cảm thấy khiếp sợ!

“Công tử, anh đang nói đùa đúng không?”

Giang Tuyết nói.

Hiến nhiên cô không tin lời của Diệp Phàm.

Bởi vì ngay cả đám con cháu quyền quý còn bị nữ thần lạnh lùng Đường sở Sở có cả trí tuệ và sắc đẹp chướng mắt, sao có thế trở thành vợ người khác như vậy?

Không tin thì thôi!

Diệp Phàm không giải thích nhiều.

Trải qua lộ trình hơn tiếng đồng hồ.

Cuối cùng đám người Diệp Phàm cũng đến Thiên Hải.

“Nơi này chính là Thiên Hải sao? Đủ phồn hoa, náo nhiệt hơn cửu Long rất nhiều!”

Diệp Phàm nhìn cảnh tượng đô thị phồn hoa ngoài cửa số, cảm giác như người nhà quê lần đầu vào thành phố!

Năm tuổi hằn đã bị đại sư phụ đưa vào sau núi cửu Long, mười mấy năm, hắn chưa từng rời khỏi núi cửu Long, bây giờ trở về đô thị, tằm trạng rất khác!

Sau đó, bọn họ đi vào trong một khu biệt thự xa hoa.

Đây chính là nhà họ Giang!

“Công tử, chúng ta đã đến nơi!

“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô thế nào?”

Giang Tuyết nói với Diệp Phàm.

“Gọi tôi là Diệp Phàm là được, đi thôi!”

Diệp Phàm nói.

“Anh Diệp, mời!”

Ngay sau đó, Giang Tuyết dẫn Diệp Phàm đi vào bên trong biệt thự.

Lúc này trong biệt thự có không ít người, đều là người của dòng chính và chi thứ nhà họ Giang.

Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng, để chòm râu đang ngồi hút xì gà trên sô pha, tư thái klẻu ngạo, không đặt người khác vào mắt.

Ông ta chính là nhị gia nhà họ Giang, chú hai của Giang Tuyết, Giang Thiên Dương.

“Tiếu Tuyết đã về rồi!”

Giang Thiên Dương thấy Giang Tuyết xuất hiện, hai tròng mẳt hơi híp lại, nói.

“Sao hả? Chú hai rất thất vọng khi thấy tôi trở về sao?”

Giang Tuyết nhìn chú hai, lạnh lùng

nói.

Cô hiểu rất rõ tâm tư của chú hai, vẫn luôn mơ ước vị trí gia chủ nhà họ Giang, lần này nhân lúc ba bị bệnh nặng đã liên hợp với người trong gia tộc ý định cướp vị trí, vì vậy không tiếc sai người giết chết cháu gái ruột của mình!

“Tất nhiên là không, chú chỉ quan tâm Tiếu Tuyết thôi.”

“Dù sao lền này cháu đi tìm kiếm Y Thánh Quỷ Cốc, người có thể cứu được anh cả!”

“Không biết Tiểu Tuyết tìm thấy vị Y Thánh đó chưa?”

Giang Thiên Dương cười nói.

“Chưa, nhưng tôi mời được đệ tử của Y Thánh Quý Cốc.”

“Có anh ấy, chẵc chắn ba sẽ không sao!”

Giang Tuyết nói xong, nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, ba tôi ở trên tầng, mời!”

Lúc này người của nhà họ Giang đều sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm tuổi còn rất trẻ.

“Tiểu Tuyết, thằng nhóc này là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc? Không phải cháu bị lừa rồi chứ?”

“Bộ dáng này của nó chính là một tên nhóc nông thôn, sao lại là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc được?”

Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm,

nở nụ cười lạnh lùng.

“Đúng vậy, thằng kia, mày từ đâu đến, dám chạy đến nhà họ Giang lừa đảo, lá gan khõng nhỏ, nhanh chóng cút đi!”

Giang Phong, con trai của Giang Thiên Dương chỉ vào Diệp Phàm, mắng to.

Bốp!

Diệp Phàm liếc nhìn Giang Phong, trực tiếp giơ tay tát bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nôn ra máu.

“Ồn ào!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.