Lúc này, Tô Nhược Tuyết ở trên sân khấu đang xúc động hát bản tình ca này, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Phàm.
Chậc chậc chậc!
Cảnh tượng này bị Hoa Thừa cách đó không xa chụp lại.
"Xem ra hai người này thật sự có mối quan hệ mập mờ gì đó!"
Hoa Thừa giễu cợt, nói với cấp dưới: "Gửi bức ảnh này cho Vân Thiệu đi!"
"Cậu chủ, cậu đang muốn mượn đao giết người đấy à"
Người đàn ông đi bên cạnh Hoa Thừa mỉa mai nói.
"Thăng nhóc này có thể giết chết Âu Dương Mục thì đương nhiên cũng có chút năng lực, cần gì chúng ta phải đi đâm đầu vào nguy hiểm, chỉ bằng để người khác đi đối phó với hắn, chúng ta cứ ngồi hưởng ngư ông đắc lợi thôi!"
Hoa Thừa nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, chế nhạo nói.
"Một khi Vân Thiệu để mắt tới thằng nhóc này, vậy thì hắn xong đời rồ
Người đàn ông kia nói. "Tốt nhất là như thết"
Hoa Thừa hừ lạnh nói.
Đúng lúc này, tất cả ánh đèn trong khán phòng đột nhiên vụt tắt, cả khán phòng tối om.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại bị cúp điện?" "Tôi rất sợ bóng tối!"
Với sự cố mất điện đột ngột, khán phòng trở nên hỗn loạn và ồn ào.
Ngay sau đó, rất nhiều người đã bật đèn pin của điện thoại di động lên.
"Nhược Tuyết!" Lúc này, Hồ Cầm cầm đèn pin điện thoại di động chiếu trên sân khấu nhưng không nhìn thấy Tô Nhược
Tuyết đâu, sắc mặt cô ta thay đổi, hét lớn.
Chẳng mấy chốc, đèn đuốc trong khán phòng lại sáng lên, nhưng Tô Nhược Tuyết đã biến mất.
"Không hay rồi!" Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi, cô kêu lên. "Đi tìm cô chủ nhanh lên!"
Nhóm hộ vệ của nhà họ Tô thấy Tô Nhược Tuyết biến mất, sắc mặt lần lượt thay đổi, vội vàng hành động.
"Sao Tô Nhược Tuyết này lại biến mất?"
Trần Tiểu Manh nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Hay là cô ấy bị người ta bắt đi rồi, võ nghệ đúng là lợi hại, ngay cả mình cũng không hề nhận ra được!"
Ánh mắt Diệp Phàm loé lên tia sắc lạnh.
"Anh Tiểu Phàm, anh có thể đi tìm cô Tô không? Nếu có chuyện gì không may xảy ra với cô ấy thì rắc rối lớn rồi"