Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 277: Con không tin không thể giết chết nó



Lúc này, Đường Sở Sở với gương mặt lạnh nhạt đi tới. U Ảnh đi theo bên cạnh, mỗi tay xách một bộ thi thể

U Ảnh ném thẳng hai bộ thi thể đến trước mặt long thủ Huyền Ưng.

Đó chính là hai cao thủ Nhân Cảnh tầng chín do long thủ Huyền Ưng phái đi bắt Đường Sở Sở.

"Sở Sở, em không sao chứ?" Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, lên tiếng hỏi han.

"Anh Tiểu Phàm, em không sao, hai người này không thể làm em bị thương."

Đường Sở Sở mỉm cười đáp, sau đó nhìn sang long thủ Huyền Ưng: "Ông muốn bắt tôi để uy hiếp anh Tiểu Phàm, tính toán rất hay, nhưng ông đã quá coi thường tôi!"

"Đúng là tôi đã coi thường các người!" "Đã vậy thì hôm nay..."

Sắc mặt của long thủ Huyền Ưng sa sầm, ông ta đang định nói gì đó thì Diệp Phàm đã xuất hiện trước mặt.

Long thủ Huyền Ưng thấy Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt chợt thay đổi, đang định ra tay. Kết quả là Diệp Phàm vung tay lên, thanh đoản kiếm màu đen lập tức đâm xuyên qua cổ, giết chết ông ta!

Long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương này mở trừng mắt, trực tiếp ngã xuống trước mặt Diệp Phàm, chết không nhắm mắt!

Ông ta không ngờ bản thân lại bị vị thiếu chủ này giết trong một chiêu!

Ông ta đã đánh giá thấp Diệp Phàm! "Chủ nhân!"

Người mặc đồ đen kia và những người khác thấy Long thủ Huyền Ưng bị giết, mặt ai nấy đều biến sắc.

"Tao phải giết mày!"

Người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, vung một con dao sắc bén xông tới giết hắn.

Phụt! Đường Sở Sở bước ra một bước, tung ra một chưởng đánh bay người mặc đồ đen này, làm đối phương ngã xuống đất hộc máu.

Các thuộc hạ của long thủ Huyền Ưng thì bị U Ảnh lần lượt giết chết.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm người mặc đồ đen kia: "Ông rất trung thành với chủ nhân của mình!"

Người mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm đăm đăm, đứng dậy muốn chạy trốn.

Vèo!

Diệp Phàm vung tay lên, một cây kim bạc bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đầu giết chết đối phương.

"Sở Sở, em ra tay quá nhẹ, rõ ràng là lúc nãy em thể một chưởng đánh chết hắn mà. Đối xử với kẻ địch quyết không được nương tay!"

Sau đó, Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.

"Anh Tiểu Phàm, em biết rồi!"

Đường Sở Sở gật đầu.

Tiếp đó, Diệp Phàm gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại để sắp xếp mọi việc.

Hiện tại một vị long thủ đã chết, tất nhiên Diệp Phàm phải sắp xếp ổn thỏa trước, tránh cho đại hội Long Vương còn chưa bắt đầu mà thân phận của hắn đã bại lột

Thoáng cái màn đêm đã buông xuống.

Ở Đế Độ, trong gia tộc Âu Dương.

Âu Dương Khắc ngủ suốt một ngày một đêm vì hỏa công tâm rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"Con tỉnh rồi!"

Môt lão giả tóc trắng ngồi bên canh, nhìn Âu Dương

Khắc.

"Cha, sao cha lại ở đây?”

Âu Dương Khắc nhìn lão giả, kinh ngạc hỏi.

Lão giả này chính là Âu Dương Thành, gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Âu Dương, trước đây vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức ở nơi khác.

"Gia tộc Âu Dương chúng ta sắp tuyệt hậu rồi, cha không về mà được chắc?”

Âu Dương Thành lạnh lùng quát.

"Xin lỗi cha, là do con vô dụng, không bảo vệ tốt Mục Nhi và Bất Phàm!"

Âu Dương Khắc lập tức đứng dậy, cúi đầu nói với Âu Dương Thành.

"Hai cháu trai dòng chính của gia tộc Âu Dương bị giết, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất của gia tộc Âu Dương trong vòng trăm năm quai"

Âu Dương Thành lạnh lùng nói.

"Thưa cha, bây giờ con sẽ liên lạc với sở giám sát và sở tuần tra, bảo bọn họ bắt tên đó ngay lập tức!"

Âu Dương Khắc nói, gương mặt tràn đầy sát ý.

"Vô dụng thôi, tối qua tổ Long, sở giám sát và sở tuần tra đã tới Thiên Hải đối phó với thằng nhãi kia. Kết quả là tất cả đều trắng tay trở về. Tên này không dễ đối phó như vậy đâu!"

Âu Dương Thành lạnh nhạt cất lời.

"Vậy thì con sẽ lập tức triệu tập tất cả mọi người trong gia tộc Âu Dương, bằng mọi giá phải giết bằng được tên đó. Con không tin không thể giết chết nó!"