Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 32: Không có chỗ giải oan



Vút!

Ngay sau đó, Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm bắn ra, đâm vào trong cơ thể của Tô Lâm.

A!

Ngay lập tức sắc mặt Tô Lâm biến đổi, phát ra một tiếng kêu thống khổ.

“Mày làm gì tao?”

Tô Lâm hỏi Diệp Phàm.

“Không làm gì? Chỉ là cây ngân châm này đâm vào tử huyệt của ông, ngoại trừ tôi, trên đời này nếu ai dám rút cây châm này ra, ông chắc chắn sẽ chết!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”

Sắc mặt Tô Lâm thay đổi, cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Mày biết hậu quả khi làm vậy đúng không, tao chính là quận thủ quận Giang Nam, quan hàm ngũ phẩm, mày đang mưu hại quan triều đình!”

“Nếu ông không nhúng tay vào chuyện nhà họ Bạch, tôi sẽ rút cây châm này ra cho ông, nhưng nếu ông muốn xen vào chuyện người khác, vậy ông chỉ có thể chết cùng nhà họ Bạch!”

Diệp Phàm lạnh nhạt vô tình nói.

Sắc mặt Tô Lâm không ngừng thay đổi, cuối cùng im lặng.

Hiển nhiên giữa mạng sống của mình và nhà họ Bạch, ông ta lựa chọn vế trước!

Người của các gia tộc hào môn đều bị chấn động bởi thủ đoạn của Diệp Phàm!

Người này thật đáng sợ, ngay cả quận thủ cũng dám uy hiếp!

“Bây giờ còn ai có thể cứu được mấy người đây?”

Diệp Phàm đi đến trước mặt ba ba con nhà họ Bạch, lạnh nhạt nói.

“Mày dám giết tao, tao chính là tướng đắc lực của quân chủ quân Bạch Hổ, quân hàm tám sao. Nếu mày dám giết tao, không chỉ quân chủ Bạch Hổ sẽ không bỏ qua cho mày, ngay cả chiến bộ Long quốc cũng không buông tha cho mày!”

Bạch Phong nhìn Diệp Phàm, hét lớn.

“Phải không?”

“Vậy bảo bọn họ đến tìm tao!”

Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.

Nói xong, tung ra một chưởng, giết chết Bạch Phong.

“Em hai!”

“Phong Nhi!”

Bạch Trần và Bạch Khôn Sơn nhìn Bạch Phong bị giết, thống khổ kêu lên.

“Hôm nay mày chắc chắn phải chết!”

Bạch Khôn Sơn nhìn con thứ hai bị giết, khóe mắt muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giận dữ hét lên.

“Chỉ bằng ông?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Ngài Khương, vì tình cảm trong quá khứ của chúng ta, xin hãy giúp nhà họ Bạch một lần!”

Ngay sau đó, Bạch Khôn Sơn nhìn về người đàn ông mặc áo bào trắng, xin giúp đỡ.

Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào trắng.

“Ngài Bạch khách khí, với quan hệ giữa tôi và nhà họ Bạch, tôi sẽ không ngồi yên mặc kệ!”

Người đàn ông mặc áo bào trắng này mở miệng, nói.

“Ông cũng muốn xen vào việc người khác!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.

“Người trẻ tuổi, cậu biết tôi là ai không?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn Diệp Phàm, nói.

“Không quan tâm ông là ai.”

“Kẻ nào chắn đường, chết!”

Diệp Phàm quát lên.

“Tôi là người của điện Long Vương ở chi nhánh Giang Nam, cậu xác định muốn ra tay với tôi?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng nói.

“Điện Long Vương!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nhăn mày lại.

Những người có mặt ở hiện trường nghe được ba chữ điện Long Vương, trong lòng run lên.

Ở Long quốc, ba chữ này đại biểu cho điều gì, không thể miêu tả!

Nhưng ở Long quốc, dám đối đầy với điện Long Vương, kết cục còn thảm hơn làm địch với triều đình Long quốc!

Có thể chọc Diêm Vương, đừng chọc điện Long Vương!

Mấy chữ này không phải tùy tiện nói!

“Người trẻ tuổi, chắc hẳn cậu sẽ không không nghe qua điện Long Vương đúng chứ!”

Người đàn ông mặc áo bào trắng, nhìn Diệp Phàm, nói.

“Ông là người của điện Long Vương, vậy biết thứ này không?”

Diệp Phàm lấy ra nhẫn Long Vương trên tay phải.

Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn nhẫn Long Vương, sắc mặt thay đổi, đồng tử co rụt lại, vẻ mặt không thể tin được.

“Đây…… Đây là… Nhẫn Long Vương?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng kinh sợ nói.

“Cậu… Cậu là?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn Diệp Phàm, sắc mặt chấn động, nói chuyện cũng không trôi chảy.

Hiển nhiên nhẫn Long Vương mang đến chấn động quá lớn cho ông ta.

“Bây giờ ông còn muốn ra mặt cho nhà họ Bạch không?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.

“Không dám!”

Người đàn ông mặc áo bào trắng khom người nói.

Nếu suy đoán của ông ta chính xác, rất có khả năng người trước mặt là Long Vương mới của điện Long Vương, ông ta dám đối đầu với Long Vương, vậy không khác gì tự tìm đường chết!

Lúc này, Khương Uyên, cũng chính là người đàn ông mặc áo bào trắng bị dọa ứa mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bay mất hồn!

“Ngài Khương!”

Bạch Không Sơn nhìn Khương Uyên thay đổi sắc mặt, cả người ngây ra, lập tức kêu lên.

“Đây là chuyện của nhà họ Bạch mấy người, tôi không quản được!”

Khương Uyên nhìn Bạch Khôn Sơn, lạnh lùng quát.

Suýt chút nữa lão già này hại ông ta đắc tội với Long Vương.

Lúc này Khương Uyên hận không thể tự tay giải quyết lão già này!

“Mấy người có thể chết rồi!”

Lúc này, Diệp Phàm phát ra âm thanh lạnh băng như Tử Thần, hắn trực tiếp ra tay giết chết Bạch Trần.

Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay với Bạch Khôn Sơn, đối phương kêu to: “Vị kia ở Đế Đô sẽ báo thù cho nhà họ Bạch, tao chờ mày ở địa ngục!”

Ầm!

Bạch Khôn Sơn vừa dứt lời đã bị một chưởng của Diệp Phàm giết chết.

Diệp Phàm không quan tâm đối phương nói gì, hắn trực tiếp diệt sạch nhà họ Bạch.

Nhà họ Bạch phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, nhưng điều này cũng không ngăn cản được sự diệt vong của bọn họ!

Mười phút sau.

Nhà họ Bạch khổng lồ, xác chết nằm khắp nơi.

Chỉ cần là người nhà họ Bạch, tất cả chết thảm, không còn một ai!

Lúc này, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi!

Hôm nay, một trong bốn hào môn lớn quận Giang Nam, nhà họ Bạch chính thức diệt vong!

Ba hào môn lớn khác và người của mấy gia tộc lớn khác tận mắt chứng kiến cảnh này, tất cả bị chấn động không nói lên lời.

“Tôi hy vọng sau hôm nay, ngoại trừ mấy người sẽ không có người khác biết sự tồn tại của tôi!”

Sau khi Diệp Phàm hủy diệt toàn bộ nhà họ Bạch, liếc nhìn những người còn lại, lạnh nhạt nói.

Nhóm người này vội vàng gật đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Diệp Phàm vung tay lên, nhổ ngân châm trên người Tô Lâm ra, đối phương thở phì phò.

Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.

Nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi nhà họ Bạch, lại có một đám người mặc quần áo đặc thù vọt vào.

Một người đàn ông dẫn đầu nhìn tình trạng nhà họ Bạch, sắc mặt thay đổi.

“Bọn họ đều do cậu giết?”

Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Diệp Phàm, trầm giọng nói.

“Là tôi giết!”

Diệp Phàm trả lời.

“Vậy mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Người đàn ông cầm đầu nói thẳng.

“Sao tôi phải đi với mấy người?”

Diệp Phàm nói.

“Chúng tôi là người của sở tuần tra, hiện tại cậu giết nhiều người như vậy, chúng tôi muốn mang cậu về tiến hành điều tra!”

Người đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nói.

“Không hứng thú!”

Diệp Phàm nói xong muốn đi ra ngoài.

Đám người của sở tuần tra muốn ra tay với hắn, kết quả bọn họ còn chưa ra tay, toàn bộ bay ra ngoài, bao gồm cả người đàn ông cầm đầu kia cũng ngã trên mặt đất, phun máy.

Diệp Phàm biến mất trước nhà họ Bạch!

“Thằng chó này dám ra tay với chúng ta?”

Người đàn ông cầm đầu không thể tin được, nói.

Bọn họ chính là người của sở tuần tra.

Dám ra tay với sở tuần tra, không muốn sống nữa?

Sở tuần tra chính là tổ chức đặc thù của Long quốc, chuyên phụ trách giám sát các quận Long quốc, chỉ cần có kẻ nào nguy hại đến Long quốc, bọn họ sẽ lập tức ra tay, chém trước báo sau!

Bởi vậy quyền lực của sở tuần tra rất lớn, dù là triều đình hay người của chiến bộ cũng không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ, nếu không chết cũng không có chỗ giải oan!

Nhưng hôm nay có người dám ra tay với sở tuần tra, điều này làm thành viên của sở tuần tra cực kỳ khiếp sợ!

“Nhãi ranh, mày chết chắc rồi!”

Người đàn ông cầm đầu tức giận quát.