Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 518: Răng rắc!



“Vâng!” Lữ Hà gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài biệt thự.

Nhưng hắn ta vừa mới đến trước cổng biệt thự, đang định mở cửa đi tìm hiểu thì cánh cửa đột nhiên bị ai đó đá bay, ngay lập tức đập thẳng vào người hẳn ta.

Răng rắc!

Thực lực của Lữ Hà đã đạt đến nửa bước Thiên Cảnh, nhưng lúc này lại bị cánh cửa đè lên, không ngừng phun ra máu rồi chết tại chỗ!

Cảnh tượng này khiến Lữ Vi, Vân thiếu, Ngô Càn và những người khác chết lặng.

Tất cả đều nhìn chằm chằm về phía cửa biệt thự vừa bị đá bay.

Chỉ nhìn thấy một bóng người đang từ từ bước vào với khuôn mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra hơi thở chết chóc.

Khi người này bước vào, không khí trong biệt thự dường như đông cứng lại.

Một luồng sát khí đáng sợ lập tức bủa vây toàn bộ biệt thự, khiến cho mấy tên đại thiếu này cảm thấy vô cùng nghẹt thở!. Ngôn Tình Sủng

Người này không ai khác chính là Diệp Phàm! “Diệp ca call!”

Nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, Tư Thiên Thiên hưng phấn hét lên, trong mắt tràn ngập sự vui mừng!

Còn đám người Ngô Càn khi thấy sự xuất hiện của Diệp Phàm, vẻ mặt liền trở nên vô cùng khó coi.

“Mày... sao mày lại ở đây?” Ngô Càn có chút không tin được nhìn Diệp Phàm. Lộc cộc, lộc cộc!!!

Diệp Phàm từng bước đi về phía bọn họ, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn ngập sát ý, giống như sát thần vừa giáng thết

Lúc này Ngô Càn, Vân thiếu, Lữ Vi, Mộ Dung Vân Thiên, Công Tôn Bạch và Viên Hạo không ngừng nuốt nước bọt, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh và toàn thân run rẩy không ngừng.

“Mày chính là Diệp Phàm à?”

“Tao là đại thiếu của Lữ gia, nếu không muốn trở thành kẻ địch của Lữ gia thì mày nên lập tức biến đi. Nếu không...” Lữ Vi nhìn Diệp Phàm rồi hét lên.

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Diệp Phàm đã đá hắn ta một cái, thân thể hắn ta đập mạnh vào bức tường đối diện.

Rầm!

Lữ Vi liền phun ra một ngụm máu, nằm trên mặt đất liên tục gào thét! Lúc này, sắc mặt của đám đại thiếu đều thay đổi.

Bọn chúng cũng không nghĩ nhiều liền xoay người bỏ chạy!

Rầm! Rầm! Rầm!

'Thế nhưng Diệp Phàm đã nhanh chóng một cước đá bay tất cả những kẻ này, bọn chúng lần lượt đập mạnh vào tường rồi hộc máu.

Sau đó Diệp Phàm đi tới trước mặt Tư Thiên Thiên, cởi áo khoác rồi khoác lên người cô, sau đó giải huyệt cho cô, nói: “Không sao đâu, có tôi ở đây rồi!”

“Diệp ca cai” “Hu hu hu hu!” Tư Thiên Thiên ôm lấy hắn rồi khóc nức nở. “Xin lỗi, tôi đến muộn!” Diệp Phàm võ võ lưng Tư Thiên Thiên nói.

“Diệp ca ca, ông nội của em chết rồi, người nhà của em cũng bị bọn họ giết rồi!"

Mặt Tư Thiên Thiên giàn giụa nước mắt nói.

Giờ phút này khi đối mặt Diệp Phàm, Tư Thiên Thiên mới lộ ra sự bi thương đau đớn trong lòng.

“Cô phải mạnh mẽ lên, như vậy ông nội cô ở trên trời mới yên tâm được!” Diệp Phàm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tư Thiên Thiên!

“Vâng!” Tư Thiên Thiên gật đầu. “Mày... Lữ gia sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” “Mày chết chắc rồi!” Lúc này, Lữ Vi hung dữ hét lên.

Soạt!

Ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo nhìn Lữ Vi sau đó đi thẳng về phía hắn ta.

“Chúng mày là một lũ khốn khiếp, chúng mày đều đáng chết!” Diệp Phàm giận dữ hét lên.

Soạt!

Một đoản kiếm màu đen liền xuất hiện trong tay Diệp Phàm.

“Diệp Phàm, mày định làm gì?”

Vân thiếu nhìn thấy Diệp Phàm lấy vũ khí ra, sắc mặt liền thay đổi, hét lớn. “Mày dám giết chúng tao sao?” Ngô Càn nhìn Diệp Phàm, âm trầm nói.