“Nào, bà xã mau ăn đi, trong tủ lạnh không có gì, anh làm chút mì, ngày mai mua ít nguyên liệu, nấu cho em một bữa thịnh soạn!”
Diệp Phàm liếc Trần Tiếu Manh một cái rồi nói với Đường sở sở.
“Tôi trước nếm thử một chút!”
Trần Tiếu Manh cầm đũa lên muốn ănmột miếng, Diệp Phàm lại nói: “Không phải em nói anh là lưu manh sao? Sao anh dám ăn đồ do lưu manh làm?”
“Hừ, có chị họ ờ đây, tôi sợ gì chứ?”
Ngay lập tức, Trần Tiểu Manh khịt mũi bắt đầu ăn.
Mì này ăn ngon quá?’
Trần Tiếu Manh lên tiếng khen ngợi.
“Anh thực sự biết nấu ăn à!”
Trần Tiếu Manh tò mò nhìn Diệp Phàm bằng đôi mắt to tròn.
“Đương nhiên, anh chính là đầu bếp!”
Diệp Phàm khoe khoang.
Những năm tháng ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đều phụ trách đồ ăn của sư phụ, mà những lão già đó khấu vị tệ lắm, buộc Diệp Phàm trực tiếp luyện kỹ năng nấu ăn có thế so sánh với thần bếp!
“Thôi đi, mới cho anh ba lọ màu nhuộm anh đã dám mớ xưởng nhuộm rồi!”
Trần Tiếu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm, còn chưa nói hết, một bát mì đã hết.
“Còn nữa không?”
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm.
“Ăn nhiều thế này, khó trách lớn như
Diệp Phàm nói đùa.
Mà Trần Tiểu Manh sửng sốt một chút, sau đó nhìn ngực mới hiếu ra, lập tức ủy khuất nhìn Đường Sở sở: “Chị họ, người đàn ông của chị dám trêu chọc em kìa!”
“Được rồi, đế chị đi lấy thêm mì cho
em!”
Đường Sở Sở bất đắc dĩ nói.
Tiếp theo, ba người ngồi cùng nhau ăn tối, Diệp Phàm thu dọn sạch sẽ, định trở về phòng.
“Anh Tiếu Phàm, anh có muốn đến phòng em không?”
Lúc này, Đường sờ sờ tắm xong mặc một bộ đồ ngủ ren nhìn Diệp Phàm, mặt có chút đỏ, ánh mắt thẹn thùng, dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến người ta phải loạn nhịp!
“Cái gì? Bà xã, em muốn ngủ cùng anh à!”
Diệp Phàm hai tay ôm eo Đường sở Sở, cười nói.
Em..:
Đường sở sở sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm ôm Đường Sở sở vào phòng cô, đặt cô lên giường.
Mà hơi thở Đường sở sờ có chút dồn dập, hai mắt hơi hơi nhắm lại, mặc cho Diệp Phàm muốn làm gì thì làm.
“Bà xã, ngủ ngon!”
Nhưng mà, Diệp Phàm cũng không làm gì, chỉ hôn lên trán Đường sở Sở rồi rời khỏi phòng.
Đường sở sở nhìn Diệp Phàm rời đi, có chút cảm giác mất mát.
Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh lẻn vào phòng, leo lẻn giường của Đường Sở Sờ
‘Tiếu Manh, sao em lại tới đây?”
Đường sờ sờ hỏi.
“Em thấy anh ta bế chị vào phòng, còn tưởng đêm nay chị họ sẽ rơi vào tay giặc, nhưng mà sao anh ta lại bỏ đi rồi?”
Trần Tiếu Manh nói.
“Không biết!”
Đường sở sở lắc đầu.
Từ lâu trong lòng cô đã coi Diệp Phàm là chồng của mình.
vốn đĩ cô dự định đêm nay sẽ trao thân cho Diệp Phàm, trở thành vợ thật của hẵn, không ngờ đối phương lại khỏng làm như vậy, điều này khiến Đường sờ sở cảm thấy có chút trống rỗng, cô cũng không biết Diệp Phàm đang nghĩ gì.
“Đối mặt với người đẹp như chị, lại ngỏ ý đưa tới cửa, mà còn có thế dửng dưng như vậy, người này không có vấn đề gì chứ?”
Trần Tiếu Manh suy nghĩ rồi nói.
“Em đang nói bậy gì đó?”
Đường sờ sờ mặt u ám nhìn Trần Tiếu Manh.
“EM không nói bậy, chị họ, với vẻ đẹp và dáng người của chị, người đàn ông kia có thể không bị hấp dẫn, trừ khi là do anh ta không được!”
“Chị họ, em phải nói với chị, nếu anh ta thật sự không được, chị cũng đừng ở bên anh ta nữa, nếu không phải thủ tiết cả đời đó!”
Trần Tiếu Manh vội vàng khuyên
nhủ.
Mà nếu Diệp Phàm biết Trần Tiểu Manh nói mấy lời này, sợ là sẽ tức đến hộc máu
Hắn đường đường là một người đàn ông oai phong, nhưng lại bị nói là không được, đó không phải là một cái tát vào mặt sao? Nói không chừng hằn sẽ lập tức làm cho con nhóc kia biết rốt cuộc hắn có được hay không!