Bảy Vị Thần

Chương 4: Trận đấu Magic-ball



Ngày đầu tiên chính thức đi học kết thúc nhanh chóng. Tiếng chuông vừa vang lên, mọi người liền thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Lúc đầu giờ cô Lai đã giao nhiệm vụ hướng dẫn học sinh mới là Nhất Quan và Mộ Thống cho Hàn Bội Bội nên lúc này cô cùng với hai anh rời khỏi lớp.

“Để tớ giải thích một chút về câu lạc bộ nhé. Trường chúng ta học năm ngày một tuần, mỗi ngày có chín tiết, trong đó hai tiết cuối là hai tiết tự chọn, cũng có nghĩa là mỗi tuần chúng ta sẽ có tổng cộng mười tiết tự chọn. Trong mười tiết này, chúng ta chỉ cần học sáu tiết là đủ, bốn tiết còn lại có thể tự do hoạt động. Vậy hôm nay hai cậu có muốn học câu lạc bộ không?”

“Uhm... để xem nào. Tuần này chúng ta đã mất hai tiết của ngày hôm qua rồi, vậy hôm nay tớ học đi,” Mộ Thống suy nghĩ rồi trả lời.

“Tớ cũng học,” Nhất Quan có cùng quyết định nói.

“Vậy hai cậu học câu lạc bộ nào, để tớ dẫn đi.”

“Tớ học Magic-ball,” Mộ Thống trả lời.

“Cậu cũng học câu lạc bộ đó à?” Nhất Quan ngạc nhiên hỏi.

“Vậy là cả hai cậu đều học Magic-ball đúng không?” Cô cười nói, “Vậy thì đi thôi.”

Hàn Bội Bội dẫn cả hai đến nơi học câu lạc bộ. Vừa đi, cô vừa giới thiệu sơ lược về Magic-ball.

“Hai cậu mới từ nước ngoài về nên chắc không hiểu rõ về môn này. Đây là môn thể thao truyền thống của nước ta. Mỗi trận đấu dài chín mươi phút, gồm hai đội chơi, mỗi đội năm người. Hai đội sẽ dùng phép thuật để điều khiển trái bóng lọt vào lưới của đối phương. Hai đội có quyền sử dụng tất cả các loại phép thuật ngoại trừ phép thuật cấm. Vì thế, nếu muốn tham gia vào câu lạc bộ này, các cậu sẽ phải trải qua một buổi kiểm tra năng lực để chắc chắn rằng các cậu có đủ khả năng để tự bảo vệ mình.”

“Kiểm tra sao?” Nhất Quan ngạc nhiên hỏi lại.

“Ừ, nói chung nếu có gì thắc mắc thì các cậu cứ hỏi người trong câu lạc bộ ấy.”

“Hoặc là hỏi tớ.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người.

Hàn Bội Bội nhìn qua, vừa thấy người đến là ai, hai mắt cô lập tức sáng lên, “Là cậu à? Vậy thôi tớ đi trước nhé, giao mọi chuyện lại cho cậu đấy. Tạm biệt.”

Hàn Bội Bội vẫy tay rồi rời đi. Sau khi chào tạm biệt cô, Dương Minh Nhật quay sang làm quen với hai người họ, “Chào hai cậu, tớ là Dương Minh Nhật, thành viên trong câu lạc bộ Magic-ball.”

“Chào cậu, tớ là Mộ Thống.”

“Còn tớ là Nhất Quan.”

Hai người vừa nói vừa bắt tay với Dương Minh Nhật.

“Chắc Bội Bội đã giới thiệu sơ qua về môn này rồi nhỉ? À, cậu ấy có nói gì về việc kiểm tra chưa?” Dương Minh Nhật hỏi.

“Rồi,” hai người gật đầu.

“Vậy thì chúng ta kiểm tra luôn nhé.”

Anh nói rồi dắt hai người đến khu vực kiểm tra. Câu lạc bộ Magic-ball nằm ở phía Đông của học viện, gồm một sân cỏ theo kích thước thực và hai khán đài đặt hai bên, sức chứa vừa đủ cho toàn bộ học sinh học viện. Lúc này, tại rìa sân cỏ đặt một chiếc bàn với danh sách những người đã đăng kí tham gia câu lạc bộ. Dương Minh Nhật nói với người đang ngồi ở bàn tên của Mộ Thống rồi dẫn anh ra sân cỏ, sau đó bước tới phía đối diện, cách Mộ Thống khoảng sáu, bảy mét.

“Kiểm tra đơn giản lắm, cậu chỉ cần thi triển thuật Hộ thể là được. Sẵn sàng chưa?” Dương Minh Nhật hỏi.

“Rồi,” Mộ Thống đáp.

Nghe thấy câu trả lời của Mộ Thống, Dương Minh Nhật đưa hai tay lên, bắt đầu tập trung sức mạnh, một quả cầu lửa dần dần hiện ra giữa hai bàn tay anh. Quả cầu ấy lớn dần, đến khi đường kính đạt được nửa mét thì Dương Minh Nhật ném nó về phía Mộ Thống.

Ầm!!!

Một tiếng động lớn vang lên, khói đen mù mịt tản ra khắp nơi, xen lẫn trong đó là vài tiếng ho sặc sụa. Mấy giây sau, từ giữa đám khói một thân ảnh bước ra. Mộ Thống đau khổ nhíu mày, đưa tay quạt trước mặt cho bớt khói nói, “Sao… khụ khụ, sao cậu không nói là phải dùng hết sức chứ?”

“Hì hì, xin lỗi, mình cứ tưởng cậu biết rồi. Dù sao thì cậu cũng đạt rồi, chúc mừng nhé,” anh cười rồi quay về phía Nhất Quan đang đứng ở bên ngoài nói, “Nhất Quan, đến lượt cậu đấy.”

Nhất Quan và Mộ Thống liền hoán đổi vị trí cho nhau.

“Sẵn sàng rồi chứ? Chỉ cần thi triển thuật Hộ thể thôi,” Dương Minh Nhật dặn dò, “À, nhớ dùng hết sức nhé,” anh thêm vào.

“Ừ, tớ biết rồi.”

Lần này, Dương Minh Nhật không tạo ra quả cầu lửa nữa mà thay vào đó là một phiến băng lớn. Phiến băng trong suốt hơi ánh sắc xanh, tỏa ra hơi lạnh tạo thành khói trắng mờ nhạt. Dương Minh Nhật dùng lực, phóng phiến băng về phía Nhất Quan.

Ầm!!! Rắc, rắc!!! Choang!!!

Phiến băng vừa chạm vào Nhất Quan thì vỡ thành ngàn mảnh, vừa chạm đất đã tan thành nước. Do lần này Dương Minh Nhật đã nhắc nhở anh dùng hết sức nên trông anh cũng không chật vật như Mộ Thống lúc vừa rồi.

“Chào mừng cậu đến với câu lạc bộ, Nhất Quan.”

“Cám ơn cậu,” anh cười đáp.

***

Ánh nắng chiều chiếu xuống, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng vàng in trên mặt đất. Mỗi lần gió thổi qua tán cây, những đốm sáng ấy lại giống như đang nhảy múa.

Bình thường, nếu như vào giờ này thì số lượng học sinh còn ở lại trường chỉ còn lại khoảng hai phần ba, nhưng hôm nay lại khác. Lúc này, hầu hết tất cả học sinh đều đang tập trung ở sân cỏ phía Đông học viện để chờ xem trận đấu Magic-ball đầu tiên của năm học, khiến cho khung cảnh ở đó trở nên ồn ào và náo nhiệt hơn hẳn.

Hai đội chơi hôm nay đều gồm những người giỏi nhất câu lạc bộ. Đội đỏ do Dương Minh Nhật làm đội trưởng, ngoài anh ra còn có Nhất Quan, Mộ Thống và hai thành viên khác, thi đấu với đội xanh do Hoàng tử làm đội trưởng.

Còn hai phút nữa là đến giờ thi đấu, nhưng Dương Minh Nhật lại không lo chuẩn bị mà cứ đi đi lại lại ở trước khán đài, trên mặt nửa phần là nôn nóng, nửa phần là bực bội.

“Đã nói là sẽ tới rồi mà sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện vậy chứ? Thật là!”

Còn đang lầm bầm, Dương Minh Nhật bỗng nhìn thấy thân ảnh của hai cô gái từ xa tiến lại, trông bộ dáng bọn họ vẫn thong thả bình thản như thường, anh không khỏi càng thêm tức giận.

Đợi bọn họ đến gần, Dương Minh Nhật lên tiếng trách móc, “Ung dung quá nhỉ! Suýt trễ rồi đấy có biết không hả?”

“Thôi mà, suýt thôi chứ bộ, đừng giận nhé!” Linh Ai Dã cười hì hì đáp.

“Còn dám cười!!” Dương Minh Nhật nâng nắm tay lên, ra vẻ hung dữ đe dọa.

Linh Ai Dã không sợ hãi, le lưỡi trêu chọc lại anh.

“Thôi thôi,” Hàn Bội Bội buồn cười, lên tiếng giảng hòa, “Minh Nhật, cậu cũng biết tính Dã Dã rồi còn gì. Mau ra sân đi, tụi tớ sẽ cổ vũ cho cậu đó.”

“Nhớ đó nha.”

Anh nói rồi quay người chạy vào sân. Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã cũng nhanh chóng đi tìm chỗ trống rồi ngồi xuống.

Không bao lâu sau, trận đấu chính thức bắt đầu. Hai đội chơi cực kỳ gay cấn và sung sức, một đội vừa ghi được một điểm thì đội còn lại đã lập tức gỡ hòa. Đủ mọi câu thần chú được sử dụng, hết năm hệ ngũ hành rồi lại đến phong băng lôi, nhưng cũng may là không có ai bị thương cả. Sau tám mươi chín phút, kết quả tạm thời của trận đấu là 4-5 nghiêng về bên đội xanh.

“Nhất Quan, cậu phải giữ bóng cho cẩn thận đấy,” Dương Minh Nhật nói, “Cả đội, xông lên.”

Sau câu nói của anh, cả năm người đồng loạt tiến về phía trước. Đội xanh biết bây giờ phòng thủ là phương án tốt nhất, liền cùng nhau đông cứng không khí, tạo thành một bức tường vô hình chắn ngay giữa sân cỏ hòng ngăn chặn đối phương chạy qua bên mình ghi bàn. Thấy vậy, đội đỏ lập tức hợp sức dùng phép để phá bức tường kia.

Lúc này, thời gian còn lại chỉ còn năm mươi giây.

"Nhất Quan, cậu nghe thấy tớ chứ?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu khiến Nhất Quan khẽ giật mình. Không biết là ai, Nhất Quan chỉ có thể nhìn về phía trước, hơi gật nhẹ đầu.

"Dạ Vũ đây. Bây giờ chúng ta phân thân ra rồi để ảo ảnh lại đây, còn bản thể thì tàng hình rồi chạy về phía góc dưới bên trái của bức tường. Tớ sẽ cố gắng mở một lối đi cho cậu, mọi chuyện sau đó thì cậu biết phải làm gì rồi đấy."

"Uhm," sau khi xác định được là ai đang nói chuyện với mình, Nhất Quan liền có thể sử dụng phép thuật để giao tiếp bằng suy nghĩ với anh.

"Vậy mình đi thôi."

Lời vừa dứt, cả hai đồng loạt làm theo kế hoạch. Lúc này chỉ còn có ba mươi lăm giây. Đến vị trí đã nói lúc trước, Lâm Dạ Vũ dùng phép thuật tạo một lỗ nhỏ cho Nhất Quan chui qua. Bức tường vị bị phá nên khẽ rung lên một trận.

“Này,” bên đối phương có người đột nhiên nói, “Hình như bức tường đang rung thì phải.”

“Bên kia đang tấn công dồn dập như vậy, không rung mới lạ.”

Nghe thấy họ nói chuyện, Lâm Dạ Vũ vội thu phép thuật lại, lỗ phá nhanh chóng được bịt kín, bức tường vì thế cũng hết rung.

"Cố gắng lên, Nhất Quan!" Lâm Dạ Vũ thầm nghĩ.

Trên khán đài.

“Tại sao phá mãi mà không được nhỉ?” Hàn Bội Bội lo lắng hỏi.

“Chỉ còn có mười giây nữa thôi đấy! Làm sao đây? Chẳng lẽ lại thua?” Linh Ai Dã cũng sốt sắng không kém gì cô.

“10...9...8...7...6...5...4...3...” cả khán đài đồng loạt hô to.

Ngay lúc này, ở gần lưới của đội xanh bỗng hiện ra một bóng người. Đội xanh sững sờ một giây, sau đó vội bay về phía anh hòng ngăn anh lại. Nhưng bọn anh đã cố gắng như vậy chỉ vì giây phút này, sao có thể để bọn họ phá hỏng được chứ?

Nhất Quan nhanh chóng ném mạnh bóng vào lưới trong tiếng hô của mọi người.

“2...1...”

“Hết giờ!”

“Vào rồi!!”

Tiếng hô của trọng tài và tiếng reo vang của đội đỏ đồng loạt vang lên.

“Kết quả, hòa!!”

Cả đội đỏ lập tức vỡ òa ôm chầm lấy nhau, vui mừng khi kịp thời gỡ hòa trong những giây phút cuối. Mọi người trên khán đài cũng đứng dậy, vỗ tay ào ào chúc mừng cả hai đội đã thi đấu hết mình.

“May quá! Cứ tưởng thua rồi chứ,” Hàn Bội Bội thở phào, khẽ vỗ ngực nói.

“Đúng vậy, may thật đấy! Chúng ta xuống dưới kia đi,” Linh Ai Dã nắm lấy tay cô rồi kéo cô chạy xuống khán đài.